“Có thể không đi không?”
“No No No. Cô Tô, đây không phải là chuyện đùa đâu, vốn dĩ lúc tháo chỉ không thấy, não bị trấn thương vả lại đến giờ vết thương chưa lành, loại tình trạng này nên nằm viện điều trị, tái khám là tất nhiên, nên không sau này để lại di chứng thì làm sao”
Có nghiêm trọng vậy sao? Tô Tố biểu hiện nghi ngờ.
William rốt cuộc lại là bác sĩ Tiêu Lăng tìm cho cô, nếu có thể, cô hoàn toàn không muốn tiếp xúc với anh ta.
“Vậy tôi đến chỗ anh tái khám.”
“Cô Tô làm tôi đau lòng quá, tôi đương nhiên phải có trách nhiệm với cô, cô phải tin vào y thuật và y đức của tôi.”
“...” Tô Tố trầm mặc giây lát, “địa chỉ đâu”
William lập tức rất vui vẻ báo địa chỉ cho Tô Tố, Tô Tố dở khóc dở cười gác máy.
William con người này tốt xấu gì cũng gần bốn mươi tuổi đầu rồi, sao mà có cảm giác như chưa thành niên thế, cô lắc đầu bất lực.
Để ra ngoài không bị nhận ra, Tô Tố vì phải ra ngoài cố ý cải trang, cô đổi một bộ đồ tười đối buồn cười, trên người thì đồ màu trắng, phối bên ngoài là khoác cái áo khoác jean rách, thân dưới thì mặt một chiếc quần Harem, trên đầu đội mũ bóng chày có dòng chữ màu đen.
Cô hóa trang màu hun khói rất đậm, một bộ tóc quăn bồng bềnh rủ xuống tận eo, do để che giấu, cô còn đeo một cái khẩu trang rộng, che hết cả mũi và cằm, một nửa khuôn mặt nhỏ của mình đều bị che cả.
Tô Tố đừng trước gương xem xét một hồi lâu, đến khi chắc chắn không ai có thể nhận ra mình thì vỗ tay, “Xong rồi”
“Mami, mami, như thế là mẹ tính ra ngoài hả?” Tiểu Thất “tong tong tong” chạy đến ôm chặt chân Tô Tố, khuôn mặt cầu khẩn nhìn cô.
Tô Tố vừa nhìn là biết nhóc nhà cô đang tính bày trò gì đó, cô không muốn con đi theo cô, giờ cô ra ngoài xác suất bị lộ là rất cao. Lỡ bị nhận ra, hai đứa con chắc cũng chịu tổn thương.
Nhưng nhìn đôi mắt mong đợi của Tiểu Thất, lại hoàn toàn không thể nói ra lời từ chối.
“Mami, Tiểu Thất mấy ngày rồi không ra ngoài, sắp bị ngộp chết rồi, mẹ đưa con ra ngoài dạo dạo được không, Tiểu Thất hứa sẽ ngoan sẽ nghe lời.”
Cuối cùng Tô Tố cũng đem Tiểu Thất và Cảnh Thụy ra khỏi cửa.
Tiểu Hy không ở nhà, họ cũng không laí xe đi, mà bắt xe đi, lúc ra cửa Tô Tố cẩn thận quan sát một lượt, thấy ngoài cửa không có fans hâm mộ của mình mới dám dắt hai con ra ngoài.
“Mami, tại sao mình lại cải trang thành như vậy?” Tiểu Thất đè cái vành mũ, có chút hưng phấn.
Òa, cảm giác lén lét như vậy giống làm trinh thám quá.
Để phòng rủi ro, Tô Tố cũng sẵn tinh thần cải trang cho Tiểu Thất và Cảnh Thụy, Tiểu Thất và Cảnh Thụy đều đội mũ lưỡi trai, mặc đồ hơi dân giả xíu, cố gắng không gây hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Ba người gọi xe đến chỗ của bác sĩ William, địa chỉ chỗ ở anh ta là một căn hộ thuộc đoạn Hoàng Kim của thành phố A, nghe nói giá căn hộ ở đây mắc hơn ba lần giá nhà đất của thành phố A, nhưng do hoàn cảnh thuận lợi và tiện cho các công việc bảo mật, nên không ít người chấp nhận ở đây.
May mắn là bác sĩ William đã dặn qua, nên bảo vệ cổng không làm khó Tô Tố và cho cô vào trong khu nhà.
Tô Tố cầm tay hai đứa con đi về phía trước.
Mấy ngày không được ra khỏi cửa, Tiểu Thất buồn bã vừa được ra ngoài là vui vẻ hẳn lên, trên đường đi vừa nói cười, chạy nhảy suốt.
Tô Tố nhìn khuôn mặt tươi cười của nó cũng thả lỏng hơn.
Chỗ ở của bác sĩ William là căn hộ cao tầng, Tô Tố dẫn hai đứa nhỏ đi vào thang máy để lên lầu, ấn tiếng chuông kêu cửa.
William rất nhanh chóng ra mở cửa, thấy Tô Tố cải trang như vậy, anh ta ngạc nhiên vô cùng, vội nghiêng người cho Tô Tố và hai đứa nhỏ vào trong nhà, “Ồ. Tiểu thư xinh đẹp xin mời vào.”
“Cám ơn.”
Căn hộ của William là một căn hộ đơn giản với ba phòng, cách bố trí thuần phương tây, căn bếp thoáng đãng, kế bên là một quầy bar dài, trên quầy bar có sử dụng kệ để rất nhiều loại rượu đỏ khác nhau. Tô Tố đứng trước cổng, ẩn ẩn hiện hiện thấy bóng một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Cô do dự không bước vào, “Bác sĩ William, hôm nay có tiện không?”
William nhìn theo tầm mắt cô, đôi mắt màu xanh kia đầy sự bất lực, anh ta nhún vai, “Có một người nhà của bệnh nhân đến hỏi thăm tình trạng bệnh, rất nhanh sẽ xong thôi, Cô Tô hãy đợi chút, tôi sẽ kiểm tra giúp cô liền.”
“Được thôi.”
Tô Tố kéo theo hai đứa nhỏ đứng ở lối vào mà không thấy đôi dép nào có thể mang được, William lắc tay, “Không cần đổi dép lê, tối nay sẽ có cô lao công đến dọn dẹp.”
Tô Tố gật đầu, dắt hai đứa nhóc vào phòng khách.
Trên sofa của phòng khách quả thực có một người đàn ông đang ngồi đó, người đàn ông này khá quen mặt, Tô Tố lúc nhìn thấy Mạc Tầm, lông mày dựng lên.
Sao lại là anh ta.
Nếu xếp hạng người mà cô ta không muốn gặp nhất, anh ta sẽ đứng đầu danh sách.
Tiểu Thất và Cảnh Thụy nhìn thấy Mạc Tầm, liền nhớ đến đợt trước Tô Tố nói anh ta là người xấu, hai đứa nhóc cũng dừng lại chỗ đang đứng không chịu nhúc nhích.
“Bác sĩ William, nếu anh có khách, vậy tôi và con sẽ đi trước một bước.”
William ngây người, anh ta vẫn chưa kịp nói, Mạc Tầm đã đứng dạy rời khỏi sofa, “Cô không muốn thấy tôi vậy sao?”
“Hoàn toàn không muốn” khuôn mặt Tô Tố đầy cự tuyệt.
Khuôn mặt Mạc Tầm hơi lạnh chút, anh ta dồn ánh mắt nhìn vào người Tô Tố, nhìn thấy cô ta trang điểm đậm và cải trang, vừa nhìn đã hiểu. Ánh mắt anh ta nhìn Tô Tố xong quay qua nhìn hai đứa nhỏ.
Trước đây ở khu vui chơi lần đầu gặp mặt, anh chỉ coi Tô Tố là người xa lạ, đối với hai đứa nhóc này cũng không có cảm giác đặc biệt. Nhưng lần này thì khác, tâm thái anh ta có sự chuyển biến nhẹ, càng nhìn hai đứa trẻ càng thương tâm. Hai đứa nhóc này y hệt Tiêu Lăng lúc nhỏ, anh ta muốn không để ý cũng khó.
Nhớ tới câu của Tiêu Lăng,”Cô ấy là người phụ nữa của tôi” khuôn mặt u lạnh của Mạc Tầm càng trầm ngâm hơn.
Anh ta không do dự đoán rằng, lẽ nào hai đưá nhóc này là con của Tiêu Lăng?
Nghĩ như vậy, sắc mặt anh ta càng khso coi hơn.
Giống như người chồng bị cắm sừng, toàn thân Mạc Tầm phảng phất một sự ghen tuông.
Bầu không khí trở nên ngưỡng ngùng.
William gãi đầu, vừa nhìn Tô Tố vừa nhìn Mạc Tầm, nghi vấn hỏi, “Các người, biết nhau?”
“Không biết”
“Biết” . Truyện Khoa Huyễn
William càng rối, rốt cuộc là biết hay không biết.
Tô Tố hoàn toàn không có ý muốn kiểm tra, cô gật đầu nói với William, “Bác sĩ William, xem ra hôm nay tôi đến không đúng lúc, nếu đã vậy, vậy khi khác tôi lại đến vậy.”
“Ả? William gãi đầu, hoàn toàn không hiểu tình huống gì.
Lòng Mạc Tầm khó chịu ghê gớm.
Vừa nãy anh đích thực đến hỏi thăm tình hình của Bạch Linh, nhưng khi nghe William nói Tô Tố đến đây kiểm tra, vốn dĩ anh ta phải đi rồi nhưng cố ý kéo đến giờ, anh ta cũng không hiểu nỗi hành vi của mình, Tô Tố rõ ràng ghét anh ta đến cực độ, anh ta tại sao lại muốn gặp cô ta như vây?
Nhưng hiện tại nhìn thấy Tô Tố, trong lòng anh đã hiểu rõ.
Dù anh ta không thừa nhận, nhưng không thể không nói rằng, người phụ nữ trước mặt này, đích thật đã đi vào trong trái tim anh.
Anh ta hướng nhìn William, “Bác sĩ William, Tô Tố là bạn của tôi, giữa chúng tôi có chút hiểu lầm, có thể cho chúng tôi nói chuyện riêng được không?”