Dưới ánh nhìn của ông, vẻ mặt nôn nóng của Tiêu Diệp Lạc từ từ trở thành thất vọng, lại từ thất vọng chuyển thành bình tĩnh, cô cười cay đắng một tiếng rồi cúi đầu, mái tóc hơi vàng của cô từ vành tai rũ xuống, máy tính bảng trên tay cô rớt xuống đất, phát ra một tiếng động nhẹ “bùm”, cô ôm lấy đầu gối từ từ ngồi xổm xuống đất, cả người như là một chú mèo con bị ruồng bỏ, vô cùng tội nghiệp.
Tiêu Quốc Cường thở dài, từ sofa lấy chiếc áo khoác đắp lên người cô, ông xoa vào đầu cô, “Diệp Lạc, còn ba và mẹ mà.”
“Uhm.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Diệp Lạc ngưởng lên, cố gắng mỉm cười, “Ba ơi, con xin lỗi...”
“Đứa con ngốc này, nói xin lỗi gì với ba thế.” Tiêu Quốc Cường từ dưới đất nhặt máy tính bảng lên, chất lượng của máy tính khá tốt, không có bị hư, trên đó vẫn còn hiện lên hình ảnh của Tiêu Lăng, Tiêu Quốc Cường ấn vào nút trở về, thu thập máy tính bảng, vỗ vai của Tiêu Diệp Lạc, “Đừng xem những thứ bậy bạ này nữa, thời gian không sớm rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ba và mẹ đều ở đây cả.”
“Uhm.”
...
Từ khi công bố thời gian kết hôn, Tô Tố liền bận rộn hẳn lên.
Mỗi ngày đều có người ra vào biệt thự, có nhà thiết kế phục trang nổi tiếng trên thế giới giúp cô đo người làm lễ phục, ngay cả bộ lễ phục phù dâu của Trương Hân và Tiểu Hy cũng có người đến đo người. Đương nhiên rồi, cũng không thể thiếu hai hoa đồng Cảnh Thụy và Tiểu Thất, hai đứa nhỏ chúng nó đòi mặc những bộ trang phục mới vẽ ra trên giấy thiết kế, Tô Tố đã xem qua rồi, bộ đầm công chúa nhỏ màu trắng, cả người đều là bạch sa, Tô Tố gần như có thể tưởng tượng được hai đứa nhỏ mặc bộ lễ phục nhỏ màu trắng đầu đội vòng hoa thì dễ thương biết mấy, bộ trang phục của Cảnh Thụy ban đầu là áo vest nhỏ màu trắng, Tô Tố nhìn thấy không vừa lòng lắm, sửa thành bộ trang phục đuôi yến màu trắng, kèm với đôi boot nhỏ màu trắng, cách phối như thế nhất định rất là thời thượng.
Tờ giấy thiết kế áo cưới cô mãi chưa thấy qua, bộ lễ phục thì đã chuẩn bị được mấy bộ, chỉ là tờ thiết kế mới vừa vẽ ra, lễ phục toàn bộ đều là thủ công, cho nên vẫn còn cần một khoảng thời gian dài mới có thể thấy được thành phẩm.
Tiểu Hy lúc nhìn thấy tờ thiết kế kinh ngạc không tưởng, “Tô Tố, tớ có thể tưởng tượng được rằng đến khi cậu mặc những bộ lễ phục này xuất hiện tại hôn lễ hiện trường thì đẹp biết mấy... Wow, Tiêu Lăng lần này chi nhiều tiền thật, mỗi một bộ lễ phục đều sử dụng mỗi một nhà thiết kế khác nhau, mỗi một nhà thiết kế đều là đại sư nổi tiếng thế giới... chỉ riêng là lễ phục đã như thế, đúng thật không biết áo cưới sẽ kinh ngạc đến như thế nào. Ha ha, đến lúc đó tròng mắt của Tiêu Lăng nhất định sẽ không rời mắt đâu.”
Tô Tố không nhịn được cười, “Có cần khoa trương vậy không.”
“Tuyệt đối không khoa trương.” Tiểu Hy nâng mặt lên và nhìn Tô Tố, “Cậu so với ngày xưa bây giờ khí sắc tốt hơn nhiều, bây giờ cả người cậu đều tinh thần sảng khoái, sau khi sửa soạn lộng lẫy xong nhất định sẽ làm mù đôi mắt khinh người của biết bao nhiêu người, hey... đúng rồi, Tố Tố, chuyện cậu kết hôn có nói cho Mộ Bạch sư huynh nghe không, Mộ Bạch sư huynh sẽ về không?”
Nhắc đến chuyện này vẻ mặt Tô Tô tức thời lộ ra nụ cười, “Đã báo anh ấy nghe rồi, bên tớ đã xác nhận cậu và Trương Hân sẽ làm phù dâu cho tớ, bên Tiêu Lăng thì đã xác nhận Lãnh Mạc và Tôn Nguyên làm phù rể, còn Mộ Bạch... ông nội nói tớ không có người bên nhà gái, vậy để Mộ Bạch làm người thay thế vị trí cho ba, để anh ấy đưa tớ giao đến tay Tiêu Lăng... Mộ Bạch anh ấy cũng đồng ý rồi.”
Đôi mày của Tiểu Hy tức thời nhíu lại.
Ôi trời.
Vậy trong lòng Mộ Bạch sư huynh chắc là đâu khổ lắm đây.
Hình như đoán được tâm tư của Tiểu Hy, Tô Tố dùng sức búng lên trán cô, “Suy nghĩ gì đó, tớ nghe Tiểu Thất nói Mộ Bạch ở nước Anh đang quen một người bạn gái, chắc là anh ấy thông suốt rồi.”
Tiểu Hy hoàn toàn không tin.
Vừa đây mới đi chưa được một tháng, làm sao có thể chuyện tình yêu thầm ba năm nói thông suốt là thông suốt được.
Nhưng cô ấy không hỏi nhiều nữa, thừa thế chuyển đổi chủ đề, “Haiz...”
“Than thở gì thế?”
“Thì cảm thấy Tiêu Lăng có mắt mù hay sao, tại sao lại tìm tên bướm hoa Tôn Nguyên làm phù rể...”
Trương Hân cũng thở dài, “Tìm Lãnh Mạc cũng là mắt mù rồi.”
Tô Tố nhìn thấy Trương hân có chút lo lắng, “Trương Hân, nếu như chị làm phù dâu của em, trên hôn lễ sẽ gặp được Lãnh Mạc, hay là...”
“Không sao.” Trương Hân cầm ly trà trên tay sưởi ấm, “Chị không thể nào cứ trốn tránh như thế được, nói sao thì cũng còn công việc phải làm, đợi qua năm nay chị cũng phải bắt đầu công việc rồi, đến lúc đó cũng sẽ gặp anh ấy, khoảng thời gian này cũng không phải là chị muốn trốn tránh anh ấy, chỉ là muốn cho anh ấy cơ hội bình tĩnh lại thôi, để anh ấy suy nghĩ kĩ rốt cuộc chị có phải là người phụ nữ mà anh ấy cần không, bây giờ chị cũng biến mất trước mặt anh ấy cũng được một tháng rồi, nghĩ là có thể anh ấy cũng đủ bình tĩnh rồi.”
Mong là như thế.
...
Buổi tối ngày đó, Tiêu Lăng cũng không biết bận gì, về rất là trễ.
Tô Tố đang ngồi trên bàn trang điểm trong phòng, thông qua cái gương lặng lẽ xoa vào vết sẹo trên trán, phụ nữ thì ai cũng yêu cái đẹp, phụ nữ ai cũng muốn bản thân lúc kết hôn phải thật xinh đẹp, nhưng... vết sẹo trên đầu cô e sợ rằng vĩnh viễn không thể làm mờ được.
Ở trước mặt Tiêu Lăng cô chưa từng biểu hiện bất kì sự hối tiếc nào, lo lắng rằng anh sẽ áy náy, nhưng, sự thật là, trong lòng cô rất nói không ngại là giả đấy.
“Tại sao cảm giác thấy vết sẹo hình như có chút mờ nhạt rồi nhỉ?” Không lẽ chỉ là ảo giác.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, Tô Tố khẩn trương bỏ tay xuống, từ bàn trang điểm đứng dậy.
“Tại sao giờ này mới về thế.” Tô Tố rót ly nước cho anh, “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Tiêu Lăng cầm lấy ly thủy tinh uống một miệng nước ấm cảm giác thấy cả người ấm hẳn lên, anh nhìn vào thời gian, đã là buổi tối 11 giờ rồi, “Hôm nay không phải đã gọi điện thoại cho em là, cuối năm công việc khá nhiều, gần đây có thể đều phải tăng ca, buổi tối em không cần đợi anh, mệt thì ngủ đi.”
Cô mệt gì đâu.
Bây giờ tuy rằng phải chuẩn bị hôn lễ, gia đình trong nhà ai cũng bận, nhưng trái lại cô lại trở thành người rảnh rỗi nhất, mỗi ngày đều ở nhà uống trà cắm hoa, may mà còn có Trương Hân ở bên trò chuyện, lúc Tiểu Hy không bận cũng có ghé đến nhà nói chuyện với cô, nếu không cô chắc là bị rảnh đến điên quá.
“Rảnh rỗi quá, muốn đóng phim quá.”
Tiêu Lăng đặt ly thủy tinh xuống, đưa tay ôm cô, “Vậy thì không được, em bây giờ nên ngoan ngoan ở nhà đợi đến ngày cưới đi, nếu như cảm thấy nhàm chán thì có thể đi dạo, không thì đến thẩm mỹ viện dưỡng da, chuẩn bị làm cô dâu xinh đẹp nhất, nói chung là không được đi làm.”
Tô Tố chỉ là nói vậy thôi.
Bây giờ cô cũng không có dự tính nhận kịch bản.
Tiêu Lăng ôm chặt cô, cười trêu ghẹo vào kế bên tai cô, “Nếu như cảm thấy nhàm chán, vậy chúng ta làm chuyện cảm thấy thích thú hơn...”
Tô Tố nhìn thấy ánh mắt của anh đang sâu thẳm xuống, quá hiểu rõ đây nghĩa là gì.
Mặt cô đỏ lên, đưa tay đẩy anh, “Anh cả người hơi lạnh không, mau đi tắm đi.”
Tiêu Lăng đưa tay kéo lại cô, “Vậy tắm uyên ương đi.”
“Em mới không muốn.”
“Không được cũng phải được.”
Tiêu Lăng kéo tay Tô Tố vào phòng tắm, trực tiếp dùng vòi sen làm ướt cả người Tô Tố.
“Á... “
Trong phòng đang mở lò sưởi, cho nên Tô Tố chỉ mặc duy nhất một bộ đồ ngủ mỏng manh, bộ đồ vừa ướt những vòng đo trên người đều hiện ra rõ rệt. Tô Tố la lên, “Tiêu Lăng anh là đồ háo sắc.”
Tiêu Lăng phối hợp cười gian, “Vợ à, nếu như anh không háo sắc với em, vậy thì không khác gì thứ đó rồi.”
Vợ...
Mặt Tô Tố càng đỏ hơn.
Từ khi cầu hôn thành công, Tiêu Lăng đã sửa cách xưng hô với cô, anh không chỉ một lần muốn cô gọi anh bằng chồng, nhưng cô thì cảm thấy ngượng ngùng không gọi ra miệng được.
“Vợ à...” Tiêu Lăng ôm lấy Tô Tố.
“Uhm?”
“Chúng ta sinh thêm đứa nhé!”