Băng gạc như thế bị kéo cài sau, sau đó từ trên vết thương bung ra!
“Này!” động tác Trương Hân không ngừng, lạnh lùng hét lên và trực tiếp nắm băng gạc trước ngực của Lãnh Mạc, động tác cô ta rất nhanh, mặc kệ mọi thứ, trực tiếp xé băng gạc ra!
Lãnh Mạc muốn vịnh lại nhưng đã không kịp rồi!
Băng gạc trải ra giường!
Bộ ngực trần cũng bị lộ ra rồi!
“Hơ hơ hơ...” Trương Hân ngồi bên cạnh Lãnh Mạc, một tay giữ cằm anh ta, chiếc cầm vừa nhấc lên, tự hào và nói, “Vết thương của súng đâu! Đây đây đây, chỉ cho tôi vết thương ở đâu? Hôm nay anh không tìm ra vết thương cho tôi, chị sẽ làm cho một vết thương cho cưng!”
Lãnh Mạc cười trong đau khổ!
Đây có tính là tự làm tự chịu không?
Anh ta nuốt nước miếng, cố gắng giả thích cho Trương Hân, “Trương Hân... anh có thể giải thích!”
“Còn gì để giải thích nữa! Sự thật ngay trước mắt, anh tưởng tôi mù sao!” Trương Hân uốn eo vỗ vỗ vào mặt anh, “Lúc nãy ai nghiêm túc nói rằng không có chuyện giấu tôi, cũng không có chuyện lừa dối tôi, ông Lãnh, mời ngài giải thích hành vi này!”
Anh ta còn có thể giải thích như thế nào!
Ngoài việc nhận sai thì không còn cách nữa!
Lãnh Mạc âm thầm đỗ lỗi cho chính mình quá bất cẩn, ai ngờ hôm nay Trương Hân lại bất thường, còn cố tình mặc gợi cảm như vậy để dụ dỗ anh, thì ra là vì xé băng gạc của anh ta!
“Trương Hân...”
“Ờ hở!”
“Anh! Anh cũng không phải cố tình...”
“Đúng, anh và Tô Tố hai người thông đồng nhau, giả vờ bị súng bắn, không những thế, mà còn để Tiền Hiểu nói với tôi trước một ngày là có người giết hại anh! Ừm, mỗi việc, mỗi điều đều là liên quan với nhau! Đúng thật không phải là cố tình!”
“...” Lãnh Mạc không tâm trí và nói. “Anh có thể giải thích!”
“OK!” Trương Hân nới lỏng cằm, “Anh nói, em xem thử anh có thể nói ra một bông hoa không!”
“Anh, anh thật sự không có cách rồi nên mới dùng chiêu này, anh cũng là vì hạnh phúc của chúng mình...”
“Hơ hơ...tiếp tục!”
Da đầu Lãnh Mạc tê liệt, “Trương Hân, anh thật sự là vì tốt cho hai chúng mình, em xem đi, nếu như anh không giả vờ bị thương thì em có về không? Em không về thì thì nhận tha thứ cho anh không? Đúng không! Em xem chúng ta trong mười ngày qua có phải rất tốt không? Mạc dù anh nói dối em về việc vết thương này, nhưng ý định ban đầu của anh là tốt, với lại mọi câu nói đều không lừa em, anh thật sự thật sự đang hối hận, cũng đang thay đổi, anh tin điều này em cũng để mắt, đúng không?”
“Ờ hở!” Trương Hân không đồng tình cũng không phản đối.
Lãnh Mạc nói tiếp, anh thừa nhận lỗi sai, anh không nên lừa em, anh thề, chỉ một lần này thôi, sau này tuyệt đối không dùng chiêu này với em nữa!”
“Hơ hơ...”
“Em đừng cười như thế được không...” Cười đến sau lưng anh cảm thấy lạnh lẽo.
“Có thể chứ!” Trương Hân mỉm cười, một dáng vẻ nói chuyện rất tốt, “Lãnh Mạc, anh thực sự có khả năng, sắp xếp Tiền Hiểu bên cạnh em, kể cả con chó để giải sầu của em cũng phải thông qua tay Tô Tố đưa em... anh đây là đang làm gì, muốn để cho người của anh, chó của anh để chiếm lấy cuộc sống của em, sau đó kiểm soát mọi lời nói và việc làm của em, em khiến anh lo lắng, phải không?”
“Không phải! Anh thề anh hoàn toàn không có ý đó!”
“Ồ hehehe...”
Trên trán Lãnh Mạc toát một lớp mồ hôi, “Trương Hân, Trước đó anh kêu Vương Bưu nói với em nhưng câu đó không phải tất cả là giả. Lực lượng của Bạch Linh bây giờ ở Kinh Thành Tô gia không phải là nhỏ, sau khi anh tìm được em, thực sự sợ rằng em gặp phải nguy hiểm, cho nên mới để Tiền Hiểu bảo vệ em! Kỹ năng Tiền Hiểu rất hay, nếu như Bạch Linh thật sự kêu người đối phó với em, tuyệt đối không thể nói năng được! Hơn nữa, em sống ở khu phố nhỏ vừa tàn vừa nát, lỡ như có trộm hay vì đó vào thì em sẽ gặp nguy hiểm, anh tính trước sự an toàn cho em, mới để Tiền Hiểu đi theo em.”
“Làm sao anh biết khu phố nhỏ của em vừa tàn vừa nát, anh đi qua?”
Lãnh Mạc đang nói thì ngập ngừng, dưới ánh mắt khinh bỉ của Trương Hân, gật gật đầu, “Anh muốn đi xem cuộc sống của em tốt không thôi...”
“Ồ hehehe...” Trương Hân lại cười lên.
“Đối với con chó phốc sóc, là anh lo lắng em một mình mỗi ngày đều không xuống lầu, không có gì để giết thời gian, cho nên để Tô Tố gửi con chó phốc sóc đến chơi với em, cũng có thể làm bạn đồng hành với em!”
“Ừm! Rất có lý! Dù sao em cũng không xuống dưới mỗi ngày, em không xuống lầu mỗi ngày, đều là vì ai!”
Lãnh Mạc lại một cái nhìn thoáng qua, một lúc sau cũng nói không nên lời.
Anh cẩn thận nhìn nét mặt của Trương Hân, “Cái đó... em giận rồi sao?”
“Anh nói xem?”
Ai bị lừa dối như vậy mà không giận!
Trương Hân vừa nãy nghe Tiền Hiểu giao việc cho cô ta thì sau đó phổi muốn nổ điên lên!
Nếu như ban nãy ở dưới lầu, lúc cô hỏi anh ấy, Lãnh Mạc có thể thú nhận thì cũng không giận đến như vậy, nhưng mà... thậm chí vẫn nói dối cô!
Trương Hân khịt nhẹ mũi, đứng lên từ trên người anh ta.
Lãnh Mạc đột nhiên trở nên căng thẳng, kéo lấy cổ tay cô, “Em đi đâu?”
“Bây giờ em không muốn thấy anh, anh tự suy nghĩ về bản thân anh đi!”
“Anh biết sai rồi, sau này anh không lừa em nữa. Trương Hân, tha thứ cho anh lần này được không?”
“Không...được!”
Lãnh Mạc muốn khóc nhưng không có nước mắt, sớm biết mọi việc sẽ bị phát hiện... được rồi, dù biết mọi chuyện sẽ bị phát hiện thì anh ta cũng sẽ làm như vậy!
“Trương Hân, em nói thử xem làm thế nào mới có thể tha thứ cho anh? Bất kể em kêu anh làm gì, anh nhất định làm điều đó!”
“Har, em bây giờ muốn anh tránh xa em ra!”
“Cái này không được!”
“Vậy anh biến mất khỏi tầm nhìn của em!”
“Cũng không được!”
Nếu như cô tận dụng lúc anh ta không để ý, lại chạy trốn một lần nữa thì sao!
Trương Hân nghe thấy những lợi này của Lãnh Mạc, trực tiếp cười đến phát điên, “Lãnh Mạc ơi Lãnh Mạc, cái đồ khốn nạn như anh, anh làm điều sai trái rồi, còn dám ở đây mặc cả với tôi! Cút ra! Lão nương lười quan tâm đến ngươi!”
Trương Hân hất cánh ta của Lãnh Mạc, trực tiếp ra khỏi giường.
“Vợ, em muốn đi đâu!”
“Em đi thay đồ! không lẽ mặc chiếc áo ngủ gợi cảm này đi khắp nơi!”
Thì ra là vậy!
Lãnh Mạc nhìn Trương Hân không có ý định rời khỏi biệt thự, thở phào nhẹ nhõm.
Vừa cuối đầu xuống, anh nhìn thấy chỗ nào đó trên cơ thể anh, khoé miệng nhếch lên, vừa quay đầu nhìn thấy Trương Hân đúng lúc nhìn qua, Lãnh Mạc nhanh chóng nói, “Trương Hân, em nhìn cái này của anh... như vậy đi xuống có phải là không thể không, nếu như nhịn đến chết thì sao, không thôi thì em hy sinh một chút đi...”
“Nhịn đến khó chịu phải không?”
Lãnh Mạc gật đầu lia lịat, thật sự khó chịu!
Trương Hân mỉm cười nhìn Lãnh Mạc. “Muốn em tìm một cô gái xinh đẹp đến giải quyết cho anh không? Bảo đảm khuôn mặt xinh đẹp, tướng cũng đẹp!”
“Không, không cần!”
“Hơ!” Trương Hân lạnh lùng khịt mũi, lấy chiếc áo sơ mi rơi dưới đất ném lên mặt Lãnh Mạc, sụi mặt hét lên, “Đáng đời! Nhịn chết anh đi!”