Mục lục
Truyện Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bản nhạc hôn lễ kết thúc, Bạch Linh đi đến bên Mạc Tầm.

Mạc Oanh Oanh lấy bàn tay của Bạch Linh giao đến tay của Mạc Tầm, Mạc Tầm mỉm cười nhìn Bạch Linh, đưa tay ra và đặt tay cô ấy khoác vào tay anh. Sau đó hai người đi cạnh nhau, đi đến hướng mục sư trước mắt, đứng yên!

Vị mục sự mặc toàn thân trang phục màu đen, trên tay cầm cuốn Kinh Thánh, đứng ở đó và nhìn hai người một cách ấm áp, sau đó bắt đầu tiến hành buổi lễ.

“Hôm nay chúng ta tập trung ở đây, ở trước mặt Thiên chúa và quý khách chứng kiến cho buổi lễ đính hôn thiêng liêng của cặp đôi Mạc Tầm với Bạch Linh. Tại thời điểm thiêng liêng này hai vị này có thể kết hợp.” mục sư nhìn sang Mạc Tầm, “Con có đồng ý Bạch Linh trở thành vị hôn thê của mình, sống với cô ấy theo pháp luật của Thiên chúa, sống với cô thấy theo như trong hợp đồng hôn nhân thiêng liêng, và hứa từ nay về sau luôn luôn yêu thương cô ấy, tôn trọng cô ấy, an ủi cô ấy, trân trọng cô ấy, luôn trung thành với cô ấy, đến chết”

Trong đầu của Mạc Tầm loé lên hình dáng của Tô Tố, anh ta vô thức liếc nhìn ghế ngồi của khách mời. Chiếc ghế ngồi thuộc về của Tô Tố và Tiêu Lăng ở hàng trước là trống trơn. Mạc Tầm hít một hơi thật sâu, chỉ đừng lại trong một giây, “Con đồng ý!”

Bạch Linh từ từ cảm giác an tâm, khuôn mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.


Anh ta đồng ý, anh ta nói anh ta đồng ý!

Mục sư lại hướng về Bạch Linh, “Cô Bạch Linh, con có sẵn sàng chấp nhận Mạc Tầm là vị hôn phu của mình, sống với anh ấy theo pháp luật của Thiên chúa, sống với anh ấy theo như trong hợp đồng hôn nhân thiêng liêng, và hứa từ nay về sau luôn luôn yêu thương anh ấy, tôn trọng anh ấy, an ủi anh ấy, trân trọng anh ấy, trung thành với anh ấy và cho đến khi chết.”

Bạch Linh đang định nói “Con đồng ý” đột nhiên nghe thấy bên dưới chỗ ngồi các vị khách mình khuấy động lên, Mạc Tầm quay người sang nhìn tình hình, Bạch Linh liền nhìn thấy anh ta toàn thân trong trạng thái cứng đơ, cả người đều cứng đơ. Bạch Linh đột nhiên trong lòng có linh cảm rất xấu, cô quay lại nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy tình hình đôi mắt cô ấy lập tức trợn lên và sau đó một ngọn lửa sáng rực hoành hành trong mắt cô.

Tô Tố!

Trước cửa Tô Tố và Tiêu Lăng sát nhau đi tới, họ quay lưng lại với ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa, các góc cạnh của cơ thể đều tràn ngập phát ra ánh sáng rực rỡ.

Đây không quan trọng!

Điều quan trọng là trang phục cô ấy đang mặc!

Cô ta mặc một chiếc váy cưới màu trắng, với phong cách trước ngắn sau dài, phía trước chỉ dài đến vị trí đầu gối, lộ ra chiếc đùi nhỏ trắng mảnh mai. Chiếc váy đằng sau rất dài, Tiêu Khả và An Tiểu Hy một người bên phải một người bên trái giúp cô ta giữ chiếc váy. Váy của cô được tô điểm với vô số bông hoa, thậm chí kiểu tóc cũng là tóc cô dâu, trên đầu không có phụ kiện nào khác, để lộ ra vầng trán mịn màng, trên đầu dùng hoa màu vàng và màu trắng hợp thành một vòng hoa, nhưng ở trước mặt cô ta, tất cả bông hoa đều bị lu mờ đi. Khi cô bước đến gần lại, cô ta thậm chí còn nhìn thấy trên mặt cô trang điểm cô dâu kiểu trang nhã, người mà trang điểm cho cô ấy chắc chắn rất giỏi, thể hiện đầy đủ tất cả những ưu điểm trên nét mặt của cô ấy. Cô ta như vậy khoác vào tay Tiêu Lăng và bước chậm rãi, nhìn như một hoa tiên nữ.

Tiêu Lăng rõ ràng cũng cố tình chuẩn bị một chút, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một bộ vest kiểu Ý màu đen, trên cổ anh còn đeo một chiếc cà vạt màu đen, trên cổ áo vest cũng không có khăn choàng, mà là gắn lên một đoá bông hồng kem vừa chớm nở. Màu sắc trên đoá hoa hồng hợp với vòng hoa trên đầu của Tô Tố... hai người khoác tay tiến đến, nhìn vào họ giốn với người mới đám cưới hơn là cô ta và Mạc Tầm!

Các khách mời một lần nữa khuấy động lên.

Mộ Bạch, người đã ngồi trên ghế dành cho khách mời, nhìn thấy hình dáng của Tô Tố cũng bị sốc và không nói nên lời. Nhìn thấy bên cạnh cô là Tiêu Lăng, anh ta bặm môi và ánh mắt ảm đạm xuống.

Lãnh Mạc an ủi và vỗ nhẹ vào vai anh.

Bạch Linh ghét đến gần như muốn cắn bể một chiếc răng bạc, cô ấy dường như nghĩ đến một cái gì đó, quay đầu nhìn sang Mạc Tầm bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt của Mạc Tầm đôi mắt dán chặt vào diện mạo của Tô Tố, bản thân anh ấy còn không phát hiện rằng mình đã bị mê hoặc và tình cảm sâu nặng.

Trái tim Bạch Linh lúc ấy giống như hàng chục ngàn cây kim đâm vào, đau đến cô ta thở cũng phải mất sức.

Đột nhiên có một nỗi hoảng loạn trong tim cô, cô ta nắm chặt lấy cánh tay Mạc Tầm, nhẹ nhàng nói một câu, “Tầm...”

Mạc Tầm dường như không nghe thấy tiếng gọi của Bạch linh, trước mắt vẫn bị mê hoặc nhìn chằm chằm vào Tô Tố.

Bạch Linh trái tim lạnh đi một nửa.

Sự xuất hiện của Tiêu Lăng và Tô Tố khuấy động mọi người, thực tế là trang phục của họ giống như là đến phá buổi lễ, Mạc Oanh Oanh ban đầu đã đỏ mắt, chạy lên trên bục và nói, “Hai người đến đây làm gì”

Tiêu Lăng phớt ngang với ánh nhìn lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như một con dao bằng đá, Mạc Oanh Oanh nhìn thấy hình dáng liếc nhìn của anh ta, những sợ lông sau lưng đều dựng lên, sợ đến một câu cũng không dám nói ra.

Mạc lão đầu ngồi ngay dãy ghế đầu tiên nhìn thấy Tiêu Lăng, ánh mắt cũng loé lên sự giận dữ, ông ta vịnh cánh tay Mạc Đào sau đó đứng dậy với đôi mắt lạnh nhìn vào Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng, cậu đây là đang làm gì!”

Ở buổi hôn lễ của cháu ông ta mặc ra nông nỗi này là đến phá buổi lễ sao!

Hôm qua Tiêu Lăng đã tính toán cả gia đình họ, anh ta còn chưa kịp gây phiền phức đến ông ta, ông ta thậm chí còn dám làm một người mù, coi anh ta chết rồi à!

“Tiêu Lăng, cậu đừng có quá đáng quá!”

Tiêu Lăng nở một nụ cười nhìn vào Mạc lão đầu, hoàn toàn không bị sợ hãi bởi khuôn mặt lạnh lùng của ông, “Ông Mạc đây là đang làm gì, chúng tôi được mời đến them gia buổi lễ đính hôn của Mạc Tầm, ông Mạc đối xử như thế với chúng tôi sao!”

“Ai cho phép các ngươi mặc quần áo như thế này!”

Tiêu Lăng nhếch mày, dường như không hiểu ý nghĩa của Mạc lão dầu, lạnh lùng và nói, “Con và Tô Tố biết rằng ngày hôm nay là dịp rất quan trọng, vì vậy đặc biệt mặc quần áo thời trang cao cấp của Ý, chẳng lẽ không đủ trân trọng”

Những vị khách có mặt trong buổi lễ ngửi thấy mùi đấu khẩu.

Khuôn mặt Mạc lão đầu càng bừng đỏ, thế hệ con trai ông cũng được, hay cháu cũng được, bất kể ông nói gì đều không bao giờ dám cãi với ông. Còn lúc ở công ty, ông giám đốc điều hành nào gặp ông ta đều như là chuột gặp mèo không dám nói lời nào. Quen với việc nhìn từ trên cao của lão đầu đầu, ông lần đầu nếm được mùi vị thấp kém từ Tiêu Lăng, sau thời gian giận dữ hơi thở bắt đầu không đều rồi.

Tiêu Lăng thấy ánh nhìn tất cả các vị khách mời đều hướng về phía anh ta và Tô Tố, và nhìn đằng sau Tô Tố, nhìn một lúc mới hiểu ra được sự việc. Sau đó hai người tay khoác tay bước lên sân khấu, “Mọi người đừng vì sự xuất hiện của chúng tôi mà quên việc quan sát buổi lễ, buổi lễ đính hôn tiếp tục nào.”

Nói xong, anh lấy đưa Tô Tố đến chỗ ngồi thuộc về họ và ngồi xuống.

Lễ đính hôn được tiếp tục trong tình trạng này, dù cho nó có được tiếp tục cũng không có không khí ban nãy rồi!

Tiêu Lăng chính là đến phát buổi lẽ!

Mạc lão đâu là một người đặc biệt coi trọng sỉ diện, lời nói của Tiêu Lăng không nặng nề, ông ta không có cơ hội để gây phiền cho anh ta.

Mạc lão đầu hung hăng liếc nhìn Tiêu Lăng, quay đầu nhìn lên hướng trên sân khấu Mạc Tầm và Bạch Linh, vẫn nhìn thấy ánh mắt của Mạc Tầm bám lấy cơ thể Tô Tô không buông. Mạc lão đầu hét lên một cái, “Còn đứng đó làm gì, tiếp tục buổi lễ!”

Cả mục sư và Bạch Linh đều thức tỉnh.


Mạc Tầm bặm môi, không có niềm vui vừa nãy, quay người sang nhìn mục sư với sự lạnh lùng.


Mục sư hỏi lại câu hỏi vừa nãy một lần nữa, “Cô Bạch Linh, con có sẵn sàng chấp nhận Mạc Tầm là vị hôn phu của mình, sống với anh ấy theo pháp luật của Thiên chúa, sống với anh ấy theo như trong hợp đồng hôn nhân thiêng liêng, và hứa từ nay về sau luôn luôn yêu thương anh ấy, tôn trọng anh ấy, an ủi anh ấy, trân trọng anh ấy, trung thành với anh ấy và cho đến khi chết”


“Con...”


“Đợi đã!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK