Chương 9: Đá tên đàn ông đó đi
Đúng lúc cô vững vàng ôm Ninh Bảo Bối vào trong lòng, trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy vẻ lo lắng, kiểm tra người cậu nhóc kia từ đầu đến chân: “Bảo Bối, con có bị thương chỗ nào không?”
Hương thơm thoang thoảng tỏa ra, Ninh Bảo Bối hơi mỉm cười lắc đầu.
“Con không sao ạ.”
“Ninh Mộc Nhiên?” Lúc Chiến Quân Phi nhìn thấy Ninh Mộc Nhiên, tất cả suy nghĩ trong đầu anh ta đã xâu chuỗi lại với nhau, tức giận chỉ vào Ninh Bảo Bối: “Đứa bé này là con của cô sao? Năm đó cô không bỏ nó à?”
Có thế nào Ninh Mộc Nhiên cũng không ngờ được trốn tránh bốn năm lại vẫn gặp lại Chiến Quân Phi.
Cô theo bản năng ôm chặt lấy Ninh Bảo Bối.
“Nó là con của một mình tôi, chả liên quan quái gì đến anh cả.”
“Nực cười! Cô tính kế bí mật sinh con trai của tôi ra, bây giờ lại đột nhiên bảo nó đi chụp trộm tôi, có quỷ mới biết cô đang nghĩ cái gì, muốn tiền hay là muốn danh phận? Nói thẳng ra đi…”
“Cô Ninh phải không?” Lúc này Mộ Quế Như cũng đứng dậy, trong mắt toát lên hào quang sáng ngời của người mẹ, nhẹ nhàng vỗ về cái bụng giống như chính cung tuyên cáo với thiên hạ: “Đòi tiền thì tôi có thể cho cô, còn cô muốn vị trí bà chủ Chiến thì có lẽ là không được rồi vì tôi cũng mang thai con của Chiến Quân Phi.”
Nói đoạn cô ta lại nhìn sang Bảo Bối với ánh mắt sâu xa: “Trẻ con vô tội, cô đừng lợi dụng tình cảm của cậu bé để công kích Quân Phi nữa. Chuyện hôm nay tôi cũng sẽ không truy cứu thêm nữa, nhưng tôi hi vọng sau này cô có thể dạy bảo nó cho tốt, đừng để trẻ con đi vào con đường không đúng đắn. Còn về phần chi trả tiền cấp dưỡng, chúng tôi sẽ đưa không thiếu một đồng.”
Bộ dạng cô ta dịu dàng rộng lượng như thể Ninh Mộc Nhiên đã làm ra chuyện ác tày trời gì đó.
“Tôi nói lại một lần cuối cùng, hôm nay chỉ là tình cờ gặp nhau. Con của tôi mang họ Ninh, cũng không thèm tiền cấp dưỡng của nhà họ Chiến.”
Nghĩ ngợi một lát, khóe môi Ninh Mộc Nhiên lại cong lên, mỉm cười ưu nhã với Mộ Quế Như: “Cô Mộ à, nể tình cô quan tâm đến con trai của tôi như vậy, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một câu, mắt nhìn người của cô thật sự quá kém đấy.”
“Cô…”
“Tên đàn ông lăng nhăng bạ đâu làm đấy, đám phụ nữ qua tay anh ta có thể xếp thành một dãy dài, lại còn thích bỏ đá xuống giếng. Thứ anh ta yêu là gia thế của cô chứ không phải con người cô. Cho dù hai người có kết hôn với nhau thì anh ta cũng sẽ ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, nói cách khác chính là một cái hố lớn đấy.”
Ninh Bảo Bối nghe đến đây, hai con mắt chợt sáng bừng lên, cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng đó chị gái xinh đẹp, người khác đều ước nhanh chóng bò ra khỏi cái cái hố này, chị cũng mau mau đá tên đàn ông này đi.”
Mộ Quế Như sửng sốt.
Sắc mặt Chiến Quân Phi đã khó coi đến nỗi không nói nên lời.
…
Trên tầng năm của trung tâm thương mại, một nhà hàng được trang trí sang trọng theo phong cách phương Tây.
Tiếng kèn saxophone du dương êm dịu vang vọng khắp nhà hàng, trong không khí tràn ngập hương hoa thiên nhiên thoang thoảng.
Chiến Thiệu Lâm ngồi ngay ngắn ở vị trí bên cạnh cửa số, ngồi đối diện là Chiến Thần Dạ. Hai bố con hiếm có dịp được ngồi ăn cơm cùng nhau ở nhà hàng bên ngoài, hai khuôn mặt đẹp trai giống nhau như bản sao.
Lúc Ninh Lan Ngọc chỉnh trang chiếc váy xong, quay trở lại bàn ăn, hai bố con vẫn im lặng với nhau theo thói quen.
“Sao đi lâu thế?” Chiến Thiệu Lâm hơi nhướng mày, có chút mất kiên nhẫn.
“Lúc ở trong toilet gặp phải con mụ điên, suýt chút nữa làm hỏng chiếc váy.” Ninh Lan Ngọc mỉm cười ngại ngùng, kéo cổ tay Chiến Thiệu Lâm, vô cùng thân thiết nũng nịu: “Xin lỗi mà, bắt hai người phải đợi, đã bảo phải đi ra ngoài chơi cùng Dạ Dạ…”
Chiến Thiệu Lâm bình thường bộn bề công việc, cô ta lấy cớ đi cùng với Dạ Dạ mới hẹn được anh ra ngoài.
Đôi môi xinh đẹp của Chiến Thần Dạ hơi hé ra khép lại, vô cùng lịch sự nói: “Dì Lan Ngọc, không sao đâu, dì và bố bồi dưỡng tình cảm là được, không cần để ý đến con.”
“Dạ Dạ thật là hiểu chuyện quá, nếu như dì có thể là mẹ của cháu, nhất định sẽ hận không thể dâng toàn bộ thế giới đến trước mặt cháu…” Ninh Lan Ngọc ngượng ngùng nói.
Ý trong lời nói của cô ta đã đủ rõ ràng rồi nhỉ?
Chiến Thiệu Lâm lại giống như tảng băng, vẫn giữ vẻ mặt không chút thay đổi, vẫy nhân viên phục vụ gọi đồ ăn.
Ninh Lan Ngọc cũng không nổi giận hay nhụt chí.
Dù sao bọn họ cũng đã đính hôn bốn năm nay, cô ta là người phụ nữ duy nhất có thể tiếp cận anh.
Cô ta tin cuối cùng sẽ có một ngày cô ta sẽ trở thành bà chủ Chiến một cách danh chính ngôn thuận, có điều suy nghĩ thoáng qua Chiến Thần Dạ, đôi mắt Ninh Lan Ngọc lại tối sầm.
Không biết mẹ của đứa bé này là ai?
“Dạ Dạ, cháu muốn ăn gì?” Cô ta cười hỏi.
“Bít tết vị cà chua.”
Chiến Thần Dạ trả lời lễ phép, cơ thể nhỏ bé ngồi thẳng tắp.
Vì vóc dáng vẫn còn thấp, cậu bé vươn cánh tay ra lấy khăn giấy.
Lúc này tầm mắt vừa hay nhìn lướt qua cửa sổ, nhìn thấy mấy người Ninh Mộc Nhiên và Ninh Bảo Bối đang tranh chấp ở dưới lầu…
Hình như bọn họ đang gặp chuyện phiền phức…
Chiến Thiệu Lâm nhìn thấy ánh mắt của Chiến Thần Dạ vẫn luôn dừng lại ở dưới lầu, anh cũng lười biếng nâng mắt nhìn theo góc nhìn của cậu bé. Bởi vì bị vật cản che tầm mắt, anh chỉ có thể nhìn thấy Ninh Mộc Nhiên và Chiến Quân Phi.
Ánh mắt hai bố con đều nhìn chằm chằm xuống lầu, Ninh Lan Ngọc cũng tò mò liếc nhìn theo, thấy khuôn mặt Ninh Mộc Nhiên hơi thốt lên: “Lại là cô ta?”
Chiến Thiệu Lâm thu cằm lại: “Cô quen cô ta à?”
“Vừa rồi ở toilet chính cô ta đã đâm vào em.” Ninh Lan Ngọc mỉm cười giải thích: “Cô ta tên là Ninh Mộc Nhiên, là con gái của Ninh Kiến Đình bên chi thứ, có điều vài năm trước đã phá sản rồi, cũng đã hủy bỏ hôn ước với Chiến Quân Phi. À, người đàn ông đứng bên cạnh cô ta chính là Chiến Quân Phi, tính ra anh ta có lẽ phải gọi anh một tiếng chú đấy…”
"Chiến Quân Phi?"
Chiến Thiệu Lâm lặp lại ba chữ này.
Nhà họ Chiến là nhà giàu có bậc nhất Ân Thành, có mạng lưới quan hệ khổng lồ với các thế gia, mặc dù dòng chính có thể quen biết tất cả, nhưng các chi thứ lại khá lộn xộn.
Có điều anh cũng nhớ là hình như trong tộc phả của nhà họ Chiến có ghi cái tên này.
“Là người thích chơi đùa với ngôi sao nữ à?”
Ninh Lan Ngọc hơi xấu hổ cất lời: “Đúng vậy, chính là anh ta. Em còn tưởng là sau khi hủy bỏ hôn ước, Ninh Mộc Nhiên và anh ta sẽ không cùng nhau xuất hiện nữa, không ngờ lại còn dây dưa lằng nhằng giữa công chúng thế này. Cũng không biết có phải cô ta đến tìm Chiến Quân Phi đòi tiền hay không, lỡ như bị bọn săn ảnh chụp được e là lại lên báo…”
Chiến Thiệu Lâm nghe thấy vậy, trong đôi mắt lại xẹt qua một tia chán ghét vô cùng.
Chiến Thần Dạ không hài lòng với đánh giá của Ninh Lan Ngọc, khóe miệng cậu bé hơi mím lại: "Cháu nghĩ dì xinh đẹp kia không đáng ghét như dì Lan Ngọc nói đâu, có thể là đã hiểu lầm gì đó rồi?"