Chương 2: Thai đôi
Hai tháng sau, tại bệnh viện.
“Chúc mừng.” Bác sĩ đưa bảng kiểm tra siêu âm B cho Ninh Mộc Nhiên: “Cô đang mang thai, thai đã được tám tuần.”
Chẳng khác gì tiếng sét giáng xuống giữa trời quang, cả gương mặt Ninh Mộc Nhiên liên tục chuyển màu trắng xanh.
“Bác sĩ, có thể là có nhầm lẫn gì rồi không?” Cô vẫn chưa hết hy vọng mà hỏi.
“Kết quả xét nghiệm nước tiểu là dương tính nên không thể nhầm lẫn được.” Bác sĩ nói chắc như đinh đóng cột: “Hơn nữa, cô còn thích ngủ, mệt mỏi, chậm kinh. Những thứ này có thể làm giả được không?”
Đầu óc Ninh Mộc Nhiên trở nên trống rỗng, bàn tay cầm tờ báo cáo không ngừng run rẩy.
Cô mang thai...
Dưới tình huống bị nhà họ Chiến hủy bỏ hôn ước, nhà họ Ninh tan cửa nát nhà, vậy mà lại cô lại mang thai!
Hẳn là lần với Chiến Quân Phi vào hai tháng trước.
Đứa bé là của Chiến Quân Phi.
Bác sĩ cũng chẳng còn ngạc nhiên gì trước những tình huống như thế này, chỉ ân cần nhắc nhở: "Nếu cô chọn phá thai thì nên làm càng sớm càng tốt. Nhưng cái thai này của cô là thai đôi, xác suất này rất nhỏ. Tốt nhất cô nên thảo luận với bố của đứa bé xem có giữ lại hay không."
Ninh Mộc Nhiên không biết mình rời bệnh viện bằng cách nào.
Hai tháng trước, bố cô bị tai nạn xe cộ, cả người lẫn xe đều rơi xuống sông đào, sống chết không rõ. Sau khi Chiến Quân Phi ngủ với cô một đêm ấy xong thì chẳng hề quan tâm đến sống chết của nhà họ Ninh.
Ninh Mộc Nhiên theo trực giác cảm thấy câu trả lời của Chiến Quân Phi là để cô phá thai.
Nhưng cô lại đang mang song thai, đó là hai sinh mạng!
Ninh Mộc Nhiên sinh ra một chút hi vọng nhỏ nhoi, cô không đành lòng giết chết hai mạng người như thế này. Nhưng khi cô lao đến du thuyền nơi Chiến Quân Phi đang ở thì chỉ thấy những người đẹp mát mẻ đầy trên thuyền, nam nữ ôm nhau thành từng nhóm, bầu không khí tràn ngập mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn.
Trái tim của cô trong phút chốc trở nên lạnh lẽo.
“Anh Phi, vợ chưa cưới cũ của anh đến rồi kìa.” Trong phòng riêng đang ngập mùi u ám, một cậu ấm trẻ tuổi cất tiếng giễu cợt.
Chiến Quân Phi đẩy người mẫu non mềm trong lòng mình ra, khóe miệng nhếch lên mỉa mai: "Ninh Mộc Nhiên?"
“Chiến Quân Phi, anh đi ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Ninh Mộc Nhiên cố hết sức cho mình không để mắt tới những cảnh bẩn thỉu kia, gương mặt vô cảm đứng đó giống như một bức tượng điêu khắc.
Chiến Quân Phi nhướng mày cười mỉa: "Có gì muốn nói thì cứ nói ở đây luôn đi!"
Ninh Mộc Nhiên cắn chặt miệng, không nói tiếng nào mà chỉ yên lặng nhìn anh ta.
Chiến Quân Phi nhếch môi giễu cợt. Vào buổi tối hai tháng trước, anh ta vừa đến hành lang khách sạn thì người phụ nữ này đã vội vàng chạy tới. Ánh sáng quá mờ, anh ta chưa kịp nhìn rõ mặt cô thì cô đã đẩy anh ta ngã vào căn phòng gần nhất...
Hương thơm quen thuộc của cây dành dành còn vương vấn rất lâu, mãi không tiêu tan.
Nếu đã yêu thương nhung nhớ anh ta thì bây giờ còn giả vờ gì nữa chứ?
Mấy cậu ấm thích xen vào việc của người khác ở xung quanh huýt sáo cười nói với Ninh Mộc Nhiên: "Nhà cô Ninh phá sản rồi nên muốn tới vay tiền của anh Phi sao? Không sao đâu, anh Phi không cho cô em vay thì anh cho cô em vay, nhưng mà em phải cởi quần áo ra trước đã nhỉ? Hôm nay trời nóng, ai mặc dày như em chứ..."
Chúng vừa nói vừa kéo quần áo của Ninh Mộc Nhiên.
Những ký ức khủng khiếp từ hai tháng trước lướt qua tâm trí Ninh Mộc Nhiên.
Trong dạ dày chợt dậy sóng, cảm giác ghê tởm truyền tới...
"Ọe..."
Vào khoảnh khắc bàn tay ghê tởm của người đàn ông đó chộp tới, Ninh Mộc Nhiên nôn thốc nôn tháo về phía anh ta, không còn chút hình tượng nào.
Soạt! Một mớ hỗn độn.
“Mẹ kiếp, mày cố ý đúng không?!” Người đàn ông đột nhiên tức giận, giơ tay tát vào má Ninh Mộc Nhiên.
Ninh Mộc Nhiên đang trong thời gian mang thai nên cơ thể vốn đã rất yếu ớt, hoàn toàn không thể né tránh. Cô nhắm mắt lại và sẵn sàng đón nhận cái tát này, nhưng Chiến Quân Phi đột ngột đứng dậy, ngăn cản tên nhóc kia, nổi giận đùng đùng kéo Ninh Mộc Nhiên lên boong tàu.
Trên boong tàu, Ninh Mộc Nhiên bị Chiến Quân Phi ném về phía lan can, khiến tấm lưng của cô đau buốt.
“Cô mang thai đúng không?” Chiến Quân Phi nhìn quét qua bụng dưới của Ninh Mộc Nhiên, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Ninh Mộc Nhiên cảm giác xương tay mình như vụn vỡ ra, quật cường phun ra hai chữ: "Không có."
“Không có?” Chiến Quân Phi nheo mắt, lạnh lùng châm chọc: “Cô bây giờ chỉ là con gái của một gia đình đã phá sản, còn vợ tôi lại là con gái của gia đình danh giá. Nếu tôi phát hiện cô dám lén lút mang thai con của tôi, cô nên biết hậu quả là gì rồi chứ?"
Hậu quả?
Ninh Mộc Nhiên cảm thấy trước đây mình thật sự mù mắt nên mới đồng ý gả cho anh ta!
Hối hận, tức giận, phẫn nộ, đủ mọi cảm xúc đan xen vào nhau...
Cô lấy từ trong túi ra tờ một trăm tệ, đập vào trán Chiến Quân Phi, tức giận quát: "Anh đã từng thấy khách làng chơi nào lại để mang thai chưa? Đây là tiền boa tôi thưởng cho anh. Lấy nhiêu đây là được rồi, dù sao thì đêm hôm đó, vũ khí của anh quá ngắn, quá tệ, chỉ đáng giá từng này thôi! Chiến Quân Phi, anh thật sự khiến tôi ghê tởm!"
Sau khi mắng xong, Ninh Mộc Nhiên ôm nỗi phẫn uất đi ra khỏi du thuyền, hoàn toàn không nhìn đến vẻ mặt xanh mét của Chiến Quân Phi.
Cô lang thang trên phố như một du hồn...
Tiếp theo, cô phải làm sao bây giờ?
Cô thật sự phải phá bỏ cặp song sinh này sao?
Những giọt nước mắt trong suốt lăn dài theo hốc mắt, Ninh Mộc Nhiên không đành lòng. Từ nhỏ cô đã không có mẹ, một tay bố nuôi nấng cô trưởng thành, mặc dù mẹ kế đối xử tốt với cô nhưng cũng không bằng máu mủ tình thân.
Bây giờ bố cô mất tích, ông trời lại cố tình để cô có thai...
Ninh Mộc Nhiên ngồi trên băng ghế ở quảng trường, ngơ ngẩn ngồi đó một lúc lâu mà nhìn dòng người hối hả, hoặc chết lặng, hoặc vui mừng, hoặc lo lắng, hoặc hạnh phúc mà lướt qua, trong lòng cô dần dần có quyết định.
Ngay khi cô đứng dậy, một thông báo giải trí đột nhiên xuất hiện trên màn hình lớn ở quảng trường.
Nữ MC cầm micro, giọng nói trong trẻo vang lên: “... Theo báo cáo mới nhất, tập đoàn Chiến Thị gần đây đã tung ra bộ sưu tập nước hoa dành dành mang tên 520. Về ý tưởng thiết kế, nhà thiết kế nói rằng đây là sản phẩm đặc biệt để kỷ niệm một người phụ nữ yêu thích nước hoa dành dành đã xuất hiện trong căn phòng số 520..."
Cùng với giọng nói của nữ MC, hình ảnh chuyển động, ống kính chuyển đến lọ nước hoa dành dành 520 với bao bì tinh xảo, xinh đẹp.
520, anh yêu em.
Thật dễ nghe...
Ninh Mộc Nhiên nghĩ, nếu là trước kia, khi cô vẫn còn là cô công chúa nhỏ của nhà họ Ninh, cô sẽ mua nước hoa này chỉ vì ý tưởng sáng tạo đó. Bởi vì từ khi còn nhỏ, cô thích nhất là hoa dành dành, ý nghĩa của nó là kiên cường, chờ đợi. Bố cô thậm chí đã thu thập tất cả các loại nước hoa dành dành khác nhau cho cô.
Nhưng bây giờ...
Cô đã sớm chẳng dùng nổi nước hoa dành dành Grand Extrait yêu thích nữa, chỉ có thể dùng sữa tắm và dầu gội mùi hoa dành dành giá rẻ.
Bi thường lau nước mắt, cô đứng dậy, không chút do dự đi về phía phòng khám gần nhất.
Ánh tà dương xuyên thấu qua những cành lá rủ xuống thưa thớt, kéo bóng cô dài ra.
Đi một bước thôi mà cô cũng đã cạn kiệt sức lực...
…
Sau khi ra khỏi bệnh viện, sắc mặt Ninh Mộc Nhiên tái nhợt đến mức gần như trong suốt.
Cô kéo lê thân thể mỏi mệt chuẩn bị trở về nhà.
Đêm càng về khuya.
Gió lạnh chui vào trong quần áo khiến cô run rẩy tới nỗi suýt đứng không vững.
Kít...
Một chiếc Bugatti Veyron đen đột nhiên dừng lại bên đường.
Chiến Quân Phi và gương mặt nổi cơn thịnh nộ hung tợn đến nỗi hận không thể ăn tươi nuốt sống Ninh Mộc Nhiên hiện lên nơi đáy mắt của cô, trong tay anh ta còn cầm một phần hồ sơ bệnh án, đi hai ba bước mà vọt tới trước mặt Ninh Mộc Nhiên.
Đồng tử Ninh Mộc Nhiên giãn nở, cô vô thức muốn bỏ chạy.
"Ninh Mộc Nhiên! Quả nhiên cô mang thai con của tôi!" Chiến Quân Phi bắt lấy cổ tay của cô từ phía sau, lửa giận sôi trào: "Lại còn muốn nói dối tôi?"
Hơi thở của Ninh Mộc Nhiên như ngưng trệ, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Tôi không nói dối anh, tôi đã phá thai."
"... Cô nói gì?" Chiến Quân Phi không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn cô.
Ninh Mộc Nhiên cắn chặt răng, lấy từ trong túi ra một tờ giấy phẫu thuật phá thai đưa cho Chiến Quân Phi, lòng đau như cắt: "Đây là bằng chứng lúc nãy tôi đã phá thai. Nếu không tin thì anh có thể thăm dò dựa theo địa chỉ phòng khám!"
Chiến Quân Phi nhìn vào tên và chữ đã làm phẫu thuật trên tờ giấy phẫu thuật, toàn thân nhất thời sững sờ.
Chẳng lẽ Ninh Mộc Nhiên không muốn giữ đứa bé lại để áp chế anh ta?
"Chiến Quân Phi, nhà họ Ninh đã phá sản, nhưng nhà họ Ninh không nợ gì anh, tôi cũng không nợ gì anh! Từ nay về sau, chúng ta hãy cắt đứt với nhau, không còn liên quan gì nữa. Anh cũng đừng tới tìm tôi nữa, tạm biệt!"
Ninh Mộc Nhiên cố nén nước mắt, nhân lúc anh ta đang ngẩn ngơ bàng hoàng thì chạy nhanh đi.
Chiến Quân Phi cứng người đứng nguyên tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại...