Chương 14: Người đàn ông nhỏ vào nhà
Tuy rằng Ninh Bảo Bối có vô số ý nghĩ hoài nghi trong đầu nhưng dù sao cũng mang tâm tính của một đứa trẻ, đột nhiên nghĩ đến việc cậu chạy đi lâu như vậy, chắc chắn Ninh Mộc Nhiên đang vô cùng lo lắng. Cậu lập tức vứt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu, chạy nhanh ra cửa, tức giận đập cửa.
Khung cửa lạch cạch rung lắc, giọng nói trẻ con non nớt vẫn liên miên không ngừng.
"Mở cửa, các người mau thả tôi ra ngoài, tôi biết các người không phải người tốt."
"Đại ma vương, có bản lĩnh thì chúng ta một chọi một đi! Bảo người ta đóng cửa thì ông tính là anh hùng hảo hán gì chứ?"
"Mẹ ơi, hu hu, Bảo Bối nhớ mẹ quá..."
Qua một cánh cửa, những lời an ủi của bác Tang đến bên môi chợt dừng lại.
Thì ra cậu chủ nhỏ lại nhớ mẹ, chẳng trách đêm nay tính tình thay đổi nhiều như vậy.
Chỉ tiếc là, trong dinh thự nhà họ Chiến, mẹ của cậu chủ nhỏ là một bí ẩn không lời giải đáp.
…
Tầng thứ năm của khu chung cư Chanh Hải Lan Đình.
Cả gia đình quây quần bên bàn ăn tối, ba món mặn, một món canh, đơn giản và bình dị.
Chiến Thần Dạ nhìn mớ đồ ăn này, mùi dầu ớt thơm phức, cay nồng, tỏa ra mùi thơm quyến rũ, nhưng cậu lại không biến sắc mà nhíu mày.
Khẩu vị của cậu thiên về nhạt hơn một chút...
“Sao cháu lại không ăn?” Tống Mỹ Xuyên thấy Chiến Thần Dạ mãi chẳng động đũa thì nói: “Không phải cháu nói đã đói bụng từ sớm rồi sao? Chẳng lẽ sợ đồ bà ngoại làm không ăn được à?"
Chiến Thần Dạ mím chặt đôi môi nhỏ nhắn, gắp một miếng thịt kho đậu phụ.
Một mùi cay nồng lan tỏa giữa môi và lưỡi...
"Cay quá..."
Miễn cưỡng nuốt xuống miếng đậu phụ, cậu nhóc lè lưỡi, mặt đỏ bừng khiến Ninh Mộc Nhiên phải liên tục rót cho Chiến Thần Dạ mấy ly nước ấm. Cô khẽ nở nụ cười:
"Cay quá à? Trước kia con luôn nói bà ngoại làm không đủ vị như nhà hàng ở đầu đường mà..."
Động tác uống nước của Chiến Thần Dạ tạm dừng.
Thằng nhóc tên Bảo Bối kia ăn cay rất giỏi à?
"Đó là bởi vì tay nghề hôm nay của bà ngoại đã tiến bộ trông thấy rồi."
Tống Mỹ Xuyên như nở hoa trong lòng, liên tiếp gắp cho Chiến Thần Dạ mấy món: "Thích thì ăn thêm đi, sau này lúc bà ngoại không đánh bài thì sẽ làm thêm nhiều cho cháu..."
Trên mặt Chiến Thần Dạ thoáng qua một chút khó xử, cậu ngượng ngùng cười: "Cảm ơn bà ngoại."
"Ôi, Bảo Bối của chúng ta hôm nay lễ phép quá nhỉ?"
Chiến Thần Dạ lại càng ngượng ngùng cười cười.
"Được rồi, mau ăn cơm đi. Nếu cảm thấy cay quá thì uống thêm nước canh nè."
"Dạ."
Một bữa ăn đã được giải quyết trong tiếng cười nói vui vẻ của mọi người.
Chiến Thần Dạ cố gắng hết sức để bản thân không lộ ra manh mối gì. Nhưng khi đi tới bàn ăn, cậu liền uống một ly nước lạnh rồi súc miệng lại mới không khiến bụng mình khó chịu như vậy nữa.
Nhìn Ninh Mộc Nhiên và Tống Mỹ Xuyên bận rộn dọn dẹp bát đĩa, tuy ngôi nhà này rất nhỏ, rất nhỏ, thậm chí chẳng sánh bằng phòng tắm của dinh thự nhà họ Chiến, nhưng nó tràn đầy ấm áp, loại ấm áp mà dinh thự nhà họ Chiến không bao giờ có được.
Bố chưa bao giờ dỗ dành cậu như Ninh Mộc Nhiên...
Chiến Thần Dạ trở nên tham lam hơn.
Như thường lệ, buổi tối Ninh Mộc Nhiên sẽ ngủ với Chiến Thần Dạ.
Nằm trên giường, Chiến Thần Dạ vừa tắm xong mặc bộ đồ ngủ của Ninh Bảo Bối, kích thước vừa phải, nhưng cơ thể cậu lại cứng ngắc thẳng tắp. Trước kia cậu toàn ngủ một mình nên giờ có chút không quen, tim đập rất nhanh, hy vọng là sẽ không lộ ra dấu vết gì.
Ninh Mộc Nhiên theo thói quen xoa đầu cậu bé: "Tối nay con muốn nghe chuyện gì?"
“Mẹ còn muốn kể chuyện à?” Chiến Thần Dạ nằm trên giường lộ ra một đôi mắt to đen láy, chớp chớp đầy hy vọng.
"Chẳng lẽ tối nay con không muốn nghe sao?"
“Muốn nghe.” Chiến Thần Dạ sợ cô hiểu lầm nên vội vàng buột miệng: “Chỉ cần là mẹ kể thì chuyện gì con cũng thích nghe.”
Ninh Mộc Nhiên cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng, đây là con trai mà cô sẽ nương tựa vào nhau cả đời.
Luôn luôn có những hành động khiến cô cảm động.
"Vậy thì kể tiếp chuyện con chuột thành phố và con chuột nông thôn của buổi tối hôm trước nhé?"
“Được ạ.” Chiến Thần Dạ nhẹ gật đầu, lặng lẽ xê dịch vào trong vòng tay của Ninh Mộc Nhiên, trên hai gò má hơi ửng hồng, cậu nghe giọng nói dịu dàng của Ninh Mộc Nhiên liền chìm vào giấc ngủ, hạnh phúc như đang được ngâm mình trong lọ mật.
Đương lúc sắp ngủ say, bàn tay nhỏ bé của Chiến Thần Dạ nắm chặt vạt áo của Ninh Mộc Nhiên, quyến luyến hỏi: "Mẹ sẽ thiết kế căn biệt thự kia của cậu chủ nhỏ nhà họ Chiến chứ?"
Nếu như vậy thì cho dù sau này có quay lại nhà họ Chiến, cậu vẫn sẽ có thể nhìn thấy cô.
“Có lẽ là không đâu.” Ninh Mộc Nhiên giém chăn cho con trai, giọng nói mềm mại.
Tiểu Dạ Dạ nhất thời tiêu tan cơn buồn ngủ, mở to hai mắt: "Tại sao thế, không phải chỉ định mẹ rồi sao?"
Ninh Mộc Nhiên không muốn nói cho con trai biết chuyện công việc, nhưng Tiểu Dạ Dạ lại níu kéo không buông. Bất đắc dĩ, cô không còn cách nào khác mà đành phải giải thích: “Bởi vì mẹ đã vô tình đắc tội với bố của tiểu thái tử. So, quân vương giận dữ, tôm tép gặp nạn..."
Trong mắt Tiểu Dạ Dạ xẹt qua vẻ mờ mịt và tức giận, bố lại tự tiện thay đổi nhà thiết kế của cậu ư?
Cậu tuyệt đối không thể để dì Ninh Mộc Nhiên chịu thiệt thòi!
Ngày hôm sau, Ninh Mộc Nhiên dậy sớm làm bữa sáng cho mọi người.
Tiểu Dạ Dạ cũng thức dậy ngay sau khi Ninh Mộc Nhiên rời giường. Ở dinh thự nhà họ Chiến, cậu chẳng bao giờ ngủ nướng.
Lúc này, điện thoại di động của Ninh Mộc Nhiên trên bàn đầu giường vang lên.
Chiến Thần Dạ lật người cầm điện thoại, theo bản năng muốn thông báo cho Ninh Mộc Nhiên.
Nhưng khi định bật thốt lên, cậu lại nuốt ngược vào cổ họng khi nhìn thấy tên biểu hiện người gọi.
Cậu đã quá quen thuộc với dãy số này...
Là ông Tang.
Ở một nơi khác, Ninh Bảo Bối ngồi xổm trong toilet, lén lút gọi cho Ninh Mộc Nhiên bằng chiếc điện thoại di động trộm được từ chỗ ông Tang.
Không còn cách nào khác, tối hôm qua cậu đã để điện thoại di động trẻ con vào túi của Ninh Mộc Nhiên rồi.
Chỉ có thể mượn máy của ông bác già Tang một chút.
Vừa đen vừa nặng, chẳng khác gì một cục gạch, may là có thể gọi điện thoại.
Nghe tiếng chuông vang lên hết lần này đến lần khác nhưng không có ai trả lời, Ninh Bảo Bối bĩu môi.
Đúng lúc cậu sắp tuyệt vọng thì điện thoại...
Đã được nhấc máy!
Đôi mắt trong veo của Ninh Bảo Bối sáng ngời, lẩm bẩm xin lỗi: "Đại Nhiên Nhiên, không phải con cố ý không về nhà đâu, tối hôm qua con bị người ta trói..."
"Xin lỗi, tôi không phải là cô Ninh. Hiện tại cô ấy đang ở trong bếp và không thể trả lời điện thoại của cậu được." Chiến Thần Dạ hắng giọng, cẩn thận thăm dò: "Cậu... chính là con trai của cô Ninh, Ninh Bảo Bối sao?"
Cách ống nghe, Ninh Bảo Bối lập tức trợn tròn con ngươi, trượt xuống từ toilet, nhìn chằm chằm màn hình với vẻ không thể tin được.
Đây thực sự là số điện thoại cá nhân của Ninh Mộc Nhiên.
Cậu đột nhiên nhíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi bàn tay nhỏ khẽ vuốt vào khuôn mặt phiếm hồng, hai mắt đột nhiên đỏ lên: "Cậu là ai? Sao lại ở trong nhà của tôi?"
Cả đêm cậu không về, vậy mà Ninh Mộc Nhiên không tìm cậu, đã thế trong nhà lại có thêm một người đàn ông khác?
Ninh Mộc Nhiên không cần cậu nữa ư?
“Tôi họ Chiến, tên là Chiến Thần Dạ.” Chiến Thần Dạ bình tĩnh nói: “Là mẹ cậu đưa tôi về nhà.”
Ninh Bảo Bối vừa tức giận vừa ấm ức đi tới đi lui trong phòng tắm: "Bây giờ, lập tức, rời khỏi nhà của tôi ngay lập tức! Tôi không cho phép cậu đến gần mẹ của tôi!"
"Xin lỗi vì tôi không thể nghe theo."
"Cậu..."
"Cô Ninh bảo tôi ăn sáng, tạm biệt."
Với câu nói cuối cùng, Chiến Thần Dạ cắt đứt liên lạc.
Hai mắt Ninh Bảo Bối đỏ hoe, giống như một đứa nhỏ đáng thương bị bỏ rơi, cắn chặt miệng, không cam lòng mà tiếp tục gọi lại.
“Xin lỗi, thuê bao bạn gọi đã tắt máy.” Giọng nữ máy móc nhắc đi nhắc lại với Ninh Bảo Bối rằng dãy số này đã bị Chiến Thần Dạ đưa vào danh sách đen.