Chương 12: Cậu chủ nhỏ, đây là nhà của cậu
“Thật ra con…” Cậu bé do dự, không biết nên giải thích thế nào.
“Bảo Bối, con lấy đâu ra bộ đồ đang mặc trên người thế hả?” Ninh Mộc Nhiên đột nhiên lên tiếng, vừa hay lấn át giọng của cậu bé.
Chiến Thần Dạ liền mở to hai mắt, trái tim đang treo vắt vẻo lại đột nhiên rơi xuống.
Cô đang nghi ngờ về quần áo sao?
Ninh Mộc Nhiên đi vòng qua sau lưng cậu nhóc, lật nhẹ cổ áo khoác của cậu ra, đúng thật là Bonpoint, khiêm tốn mà không kém phần sang trọng, là nhãn hiệu quần áo trẻ em đắt tiền của Pháp.
Chiến Thần Dạ thầm nói một câu “tiêu rồi”, rồi thấy Ninh Mộc Nhiên từ từ cúi người xuống, tự suy luận rồi hỏi: “Quần áo của con là do Chiến Quân Phi mua cho sao?”
Chắc Chiến Quân Phi là người đàn ông đã tranh chấp với Ninh Mộc Nhiên nhỉ?
“Dạ, là chú ta.”
“Kỳ lạ, lúc nãy anh ta còn mặt nặng mày nhẹ với con, sao giờ lại không tiếc tiền mà mua đồ cho con chứ?” Hơn nữa, trùng hợp lại là trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi cô đi lấy mô hình, Ninh Mộc Nhiên nghĩ mãi mà cũng không thông.
Ánh mắt Chiến Thần Dạ sáng lên, cậu bé nói: “Con cũng không biết chú ta nghĩ thế nào nữa.”
“Bỏ đi, hiếm khi anh ta chịu thực hiện nghĩa vụ của một người cha.” Ninh Mộc Nhiên nhìn qua rồi nhìn lại, đúng thật là con trai cô nên cô cũng không băn khoăn nữa, cô nói: “Trong khoảng thời gian mẹ rời khỏi, đã có chuyện gì xảy ra không?”
Đôi môi non nớt của Chiến Thần Dạ khẽ rung lên, cậu bé nói: “Không có gì cả, chỉ là con thấy hơi đói.”
“Nhất định là bà ngoại đã nấu cơm tối xong rồi, chúng ta mau về thôi, lát nữa thì xe buýt sẽ không còn chạy nữa.” Cô nói xong thì bế Bảo Bối lên bằng một tay, nhanh chân đi về phía xe buýt công cộng ở gần đó.
Cảm giác lâng lâng và thân thiết đột nhiên ập đến khiến chân mày Chiến Thần Dạ khẽ nheo lại, nhưng cảm giác ấm áp mà trước giờ cậu bé chưa từng nếm trải đã nhanh chóng khiến cậu thả lỏng từ lúc nào không biết.
Thì ra đây chính là vòng tay của mẹ sao?
Mùi hoa dành dành giống hệt như mùi của dì Ninh Lan Ngọc.
Nhưng lại thơm hơn, tự nhiên hơn mùi của dì Lan Ngọc nhiều, cậu bé cũng thấy thích hơn.
Hai gò má của cậu nhóc trước giờ vẫn luôn rất điềm tĩnh đã ửng hồng lên.
“Sao lại không ôm mẹ?” Ninh Mộc Nhiên trêu chọc.
Chiến Thần Dạ chần chừ một lúc rồi trả lời: “Được sao ạ?”
Lễ nghĩa lịch thiệp, hành vi, cử chỉ đứng đắn mà cậu được học, cộng thêm tính lạnh lùng bẩm sinh nữa khiến cậu rất ít khi chủ động tiếp cận người khác.
“Có gì mà không thể? Chẳng phải thường ngày con luôn thích ôm mẹ sao?” Ninh Mộc Nhiên áy náy, phải chăng con trai đã đói quá nên mới khác thường như thế, hình như đã trở nên ít nói và thu mình hơn.
Khuôn mặt khôi ngô của Chiến Thần Dạ tỏ vẻ ngoan ngoãn, cậu bé đưa hai tay ra, thử ôm lấy cổ của Ninh Mộc Nhiên.
Tim cậu đập lên thình thịch, trước giờ cậu chưa từng nghĩ sẽ có thể cảm nhận được tình mẹ ấm áp từ một người phụ nữ xa lạ, đôi môi mỏng khẽ cong lên, nở nụ cười mãn nguyện.
“Mẹ…” Cậu bé lí nhí gọi.
“Sao thế?”
“Không có gì, tự dưng con thích gọi mẹ thôi.” Chiến Thần Dạ nghiêng đầu, tựa lên vai của Ninh Mộc Nhiên, càng lúc càng ôm chặt lấy cổ cô hơn. Đột nhiên cậu cảm thấy thật ngưỡng mộ cậu bé tên Bảo Bối đó.
Nếu như có thể khiến cậu ấy biến thành mình, mãi mãi ở lại dinh thự nhà họ Chiến…
Chiến Thần Dạ nghĩ đến đây thì lại lắc nhẹ đầu.
Là con trai của Chiến Thiệu Lâm, cậu có trách nhiệm cần phải gánh vác.
Nhưng bây giờ, xin hãy cho cậu làm đứa con bé bỏng trong vòng tay mẹ.
Khoảnh khắc này là cậu đã ăn cắp mới có được.
…
Màn đêm dần buông xuống.
Chiếc xe đang phóng như bay chạy thẳng vào dinh thự nhà họ Chiến sang trọng, hào nhoáng.
Cánh cổng sắt lớn có khắc hoa được kéo ra, phát ra âm thanh khe khẽ trong đêm.
Một đoàn bảo vệ gác cổng mặc đồng phục giống nhau, đứng thẳng người ở trước cửa sắt, cung kính cúi đầu, chào đón cậu chủ nhỏ quay về.
Sau khi xe dừng hẳn thì bác Tang mở cửa xe ra, mỉm cười dịu dàng và nói: “Cậu chủ nhỏ, đến nhà rồi ạ.”
Suốt dọc đường, Ninh Bảo Bối không ngừng quan sát địa hình xung quanh cũng như những con đường tiện bỏ trốn, nhưng ai ngờ chiếc xe càng lúc càng được lái đến chỗ hẻo lánh, bây giờ thì đã lái đến lưng chừng núi rồi.
Chỗ này vốn dĩ không phải nhà của lão già kia…
Nhất định là bắt cóc!
Nhưng bể bơi lộ thiên, đài phun nước, phù điêu cỡ lớn, thậm chí còn có một sân vận động bất tận, tất cả đều sang trọng, nguy nga như một cung điện.
Ninh Bảo Bối ngồi im tại chỗ, trong lòng đang thắc mắc bọn họ bắt cóc mình để làm gì.
Bác Tang nhìn thấy Ninh Bảo Bối không đứng dậy thì khom lưng, bế cậu nhóc lên, mỉm cười hiền từ rồi dịu dàng nói: “Được rồi, cậu chủ nhỏ, đừng giận nữa, để ông Tang đích thân bế cậu, thế nào hả?”
“Đừng tưởng rằng làm vậy thì tôi sẽ tin ông!” Tội phạm bắt cóc.
Ninh Bảo Bối tức giận, trợn tròn mắt.
Bác Tang bật cười bởi thái độ thú vị đó của Ninh Bảo Bối.
“Cậu chủ nhỏ, tôi nhớ lúc cậu ra khỏi cửa cậu không mặc bộ đồ này.”
Ninh Bảo Bối đâu thèm nghe mấy lời dụ dỗ đó của Bác Tang, cậu bé ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn mấy chữ mạ vàng trên cánh cổng cao.
Dinh thự nhà họ Chiến.
Sinh động, uyển chuyển, rất có lực.
Ninh Bảo Bối kinh ngạc mở to hai mắt.
Mặc dù Bảo Bối chưa từng qua lại với người nhà họ Chiến, nhưng sau khi cậu bé biết mình là người nhà họ Chiến thì đã lén tra tộc phả.
Dinh thự nhà họ Chiến là chỗ của cậu chủ nhà họ Chiến.
Tính theo thứ bậc thì cậu bé nên gọi chủ nhân của chỗ này là ông nội.
Nghe nói ông ta lạnh lùng, quyết đoán, vô tình, biệt danh là Diêm Vương sống của giới thương gia.
“Sao ông lại đưa tôi đến đây?” Ninh Bảo Bối run lên, những cảnh tượng đáng sợ không ngừng hiện lên trong đầu, chắc không phải là Chiến Quân Phi bị cậu bé chọc giận nên cố tình đưa cậu bé đến đây để giết chết đấy chứ?
Cậu nhớ Đại Nhiên Nhiên quá đi mất.
Từ nhỏ cậu và Đại Nhiên Nhiên đã sống dựa vào nhau, nếu như cậu không còn nữa thì nhất định Đại Nhiên Nhiên sẽ rất buồn.
Cậu phải làm sao đây?
Bác Tang nhìn Ninh Bảo Bối với vẻ không thể nào tin nỗi, ông ta đưa tay sờ lên trán của cậu nhóc, xem thử có sốt không.
May mà không phát sốt.
Nhưng…
“Cậu chủ nhỏ quên rồi sao? Đây là nhà của cậu.” Rốt cuộc cậu Lâm đã làm gì với cậu chủ nhỏ mà khiến cậu không nhận ra nhà của mình thế này?
“Nhà tôi sao? Ông đùa gì thế hả? Nhà tôi đâu phải ở đây…” Không có Ninh Mộc Nhiên thì dù có là cung điện sang trọng cỡ nào cũng chẳng qua chỉ là một căn phòng lạnh mà thôi.
Mặc dù vừa sợ vừa tức giận nhưng trước mắt vẫn còn một chuyện quan trọng hơn.
Đó là…
Cậu bé muốn đi tiểu, cậu đã nhịn lâu lắm lắm luôn rồi.
Ninh Bảo Bối không chịu yên phận, giằng co với bác Tang, dù sao thì tuổi tác của bác Tang cũng đã lớn, Ninh Bảo Bối lanh lẹ xoay người, chạy thoát khỏi vòng tay của ông ta.
Mặc dù chân ngắn nhưng lại chạy cực kỳ nhanh, chớp mắt đã cách bác Tang rất xa.
Bác Tang đuổi theo không kịp.
…
Sau khi Chiến Thiệu Lâm ăn xong bữa cơm tẻ nhạt với Ninh Lan Ngọc thì cũng đã chín giờ.
Trong chiếc xe đang chạy bon bon, A Triệt tập trung cao độ, hai tay đặt trên vô lăng, vô tình nhìn Chiến Thiệu Lâm qua kính chiếu hậu.
Chiến Thiệu Lâm cứ nghĩ đến việc Chiến Thần Dạ dám cãi lại anh thì vẻ mặt lại trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Bây giờ tên nhóc đó đang ở đâu?”
Giọng nói lạnh lùng từ ghế sau truyền đến mang theo cảm giác buốt lạnh, A Triệt cố tình hỏi, thậm chí còn làm ra vẻ vô tội: “Cậu Lâm, không phải cậu dặn không cho phép đuổi theo cậu chủ nhỏ sao?”
Ánh mắt xa xăm của Chiến Thiệu Lâm nặng trĩu, không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt, anh nói: “Các cậu để mặc cho một đứa trẻ mới ba tuổi như nó chạy lung tung bên ngoài sao?”
“Khặc.” A Triệt lấy giọng, nếu không phải vì không khí căng thẳng thì anh ta đã bật cười rồi, biết ngay cậu Lâm chỉ giỏi cứng miệng nhưng lại rất mềm lòng mà.
Ngoài mặt thì nói không quan tâm cậu chủ nhỏ nhưng trong lòng thì rất yêu thương cậu bé.