• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Trời xui đất khiến

“Bây giờ bản tòa tuyên bố bị cáo Ninh Kiến Đình đã bị kết tội mưu sát và gian lận trong góp vốn. Theo quy định của pháp luật, bị cáo sẽ bị kết án tử hình, tạm hoãn trong hai năm.”

Cộp cộp.

Tại tòa án, thẩm phán đã đưa ra quyết định cuối cùng và thông qua phán quyết về số phận của Ninh Kiến Đình.

Ninh Mộc Nhiên nghe thấy phán quyết thì đứng bật dậy, đôi mắt màu hổ phách mờ mịt như nhuộm một lớp sương mù, kiên cường chống đỡ để không bị suy sụp. Cô căng thẳng nhìn Ninh Kiến Đình.

“Bố...” Cô nghẹn ngào tiến lên phía trước, muốn nói vài lời với Ninh Kiến Đình.

Ninh Kiến Đình mặc bộ đồng phục tù nhân màu trắng, bị mấy giám ngục dắt đi. Khuôn mặt tiều tụy, đã không còn khí thế hăng hái như ngày nào, nhìn ông ấy như đã già thêm chục tuổi, thậm chí tóc tai cũng đã nhuốm màu hoa râm.

“Nhiên Nhiên, hãy tin bố. Bố không giết người. Tất cả những chuyện này đều là vu khống, là đối thủ hãm hại bố.”

Trái tim Ninh Mộc Nhiên đau như bị ai đó lấy dao đâm vào.

Đương nhiên cô tin người bố luôn hiền lành tốt bụng của mình không thể là một tội phạm giết người được.

Nước mắt đã lượn quanh hốc mắt, giọng cô trở nên khàn đặc: “Bố, bố yên tâm đi. Nhất định con sẽ tìm cách lật ngược vụ án và cứu bố ra...”

“Đây không phải là thời gian thăm tù của mấy người, đến giờ phạm nhân trở lại nhà tù rồi.” Quản ngục thấy Ninh Mộc Nhiên chặn đường thì sốt ruột kéo cô ra.

Mà lúc này cơ thể Ninh Mộc Nhiên vốn đang cố gắng chống đỡ lập tức giống như một sợi dây bị kéo căng, cô lảo đảo ngã xuống đất.

Cổ tay bị ma sát với nền đất đến mức rách cả da nhưng cô không được phép khóc.

Cô còn phải tìm cách cứu bố...

Đúng rồi, Chiến Quân Phi.

Anh ta là chồng chưa cưới của cô, nhất định anh ta sẽ có cách.

Ninh Mộc Nhiên giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, cô vừa khóc vừa gọi cho Chiến Quân Phi.

“Xin tôi cứu bố cô à? Ninh Mộc Nhiên, cô quá ngây thơ rồi. Lúc đầu tôi định lấy cô chỉ vì coi trọng tiền tài quyền thế của bố cô. Bây giờ nhà họ Ninh phá sản, Ninh Kiến Đình bị ngồi tù rồi, dựa vào cái gì mà tôi phải đi vớt ông ta lên chứ?”

Cách một lớp điện thoại, những lời nói của Chiến Quân Phi như từng nhát dao sắc nhọn đâm mạnh vào trái tim của Ninh Mộc Nhiên.

Cô cắn mạnh môi dưới đến mức sắp bật máu, giọng nói run run: “Nhưng mọi người trong giới kinh doanh đều biết nhà họ Ninh và nhà họ Chiến sắp làm thông gia. Cho dù mấy người muốn hủy hôn thì cũng phải làm sao coi cho được chứ, chẳng lẽ anh không sợ ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Chiến à?”

“Chà, đúng là cần phải chú ý đến chuyện này.” Giọng nói không thèm đếm xỉa tới của Chiến Quân Phi chậm rãi truyền đến, sau đó nói: “Nếu cô đã khẩn thiết như vậy thì tôi sẽ cho cô cơ hội. Tối nay, đúng chín giờ đến khách sạn Tứ Quý. Nếu cô khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ xem xét đề nghị của cô.”

Ninh Mộc Nhiên nghiến chặt răng, tất cả máu trong người đều chảy dồn về phía trán: “Anh muốn bỏ đá xuống giếng sao?”

Anh ta khinh thường cười nhạo: “Muốn tới hay không?”

Cô đã kìm nén những giọt nước mắt suốt một ngày, cuối cùng cũng không thể nhịn  được nữa mà cứ thế tuôn rơi.

Chiến Quân Phi đã tuyên bố rõ ràng rằng anh ta sẽ không cưới cô nhưng anh ta lại muốn cô đến khách sạn cùng anh ta…

Anh ta muốn cô làm người tình của anh ta.

Nhưng nếu cô không đi thì bố phải làm sao đây?

Những người bạn ăn chơi trước đây thấy bố cô gặp chuyện không may, bây giờ từng người đều hận trước giờ chưa từng quen biết cô. Đau thương xen lẫn căm giận, Ninh Mộc Nhiên đã hạ quyết tâm một cách nghiêm túc, cô chỉ có thể khiêu vũ cùng ác ma.

Ninh Mộc Nhiên gõ cửa căn phòng đã được đặt trước ở khách sạn Tứ Quý.

Cửa không khóa.

Cô run rẩy đẩy cửa bước vào, xung quanh tối đen như mực.

Đôi môi mím chặt, hàng mi dài mỏng manh run rẩy.

“Chiến Quân Phi? Tôi đã đến theo yêu cầu của anh rồi. Anh… á.”

Chưa kịp dứt lời, một bóng đen sắc bén bất ngờ hiện ra trước mặt cô.

Một luồng khí nóng như thiêu đốt ập đến, khác với mùi nước hoa Cologne mà Chiến Quân Phi thường dùng, nó có pha lẫn với mùi rượu, hơi gay mũi.

Ninh Mộc Nhiên còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã dùng hai tay siết chặt cổ tay cô, thô bạo giữ chặt hai bên đầu cô rồi đẩy cô dựa vào tấm ván cửa. Anh ta không hề quan tâm mà cứ xông lên như một con sư tử hung dữ…

“Đừng, Chiến Quân Phi. Anh tỉnh táo lại đi…” Ninh Mộc Nhiên sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy. Cô liều mạng giãy giụa muốn xin tha.

Nhưng người đàn ông đã hoàn toàn mất lý trí từ lâu.

Có tiếng quần áo bị xé rách, Ninh Mộc Nhiên chỉ cảm thấy da thịt của mình tiếp xúc với không khí lạnh lẽo. Cơ thể bất giác co rúm lại, sau đó một cơn đau như xé rách cơ thể xẹt qua người cô, đau đến mức cô ngất đi ngay lập tức...

Tút tút tút.

Không biết đã qua bao lâu, Ninh Mộc Nhiên bị tiếng rung của điện thoại trên đầu giường đánh thức.

Cô giãy giụa cử động thân mình, cả người như thể bị tách đôi ra, toàn thân đau nhức vô cùng. Ngón tay đang buông thõng từ từ siết chặt, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngủ say vẫn còn quay lưng về phía cô.

Ngay lúc này đây, cô thật sự muốn giết anh ta. Cô thật sự muốn giết anh ta. Cho dù là chết chung với anh ta cũng được.

Sau đó cô lại nghĩ tới bố vẫn đang ở trong tù để chờ cô đến cứu...

Cô đau đớn cầm lấy điện thoại, những dòng tin nhắn đập vào mắt.

“Nhiên Nhiên, con mau về đi. Trên đường đến nhà tù, bố con bị tai nạn xe. Giờ chưa biết sống chết ra sao.”

Khoảnh khắc Ninh Mộc Nhiên nhìn thấy tin nhắn, trong chớp mắt máu trên người cô như đông cứng lại. Cô ngồi bật dậy làm ảnh hưởng đến vết thương dưới cơ thể, đau tới mức khuôn mặt cô trắng bệch như tờ giấy.

Nhưng cô không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa, cô mặc quần áo một cách qua loa và loạng choạng bước ra ngoài...

Sao tự nhiên lại xảy ra tai nạn xe được chứ? Rõ ràng đang yên đang lành mà.

Thật không ngờ khi Ninh Mộc Nhiên rời đi thì bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ lướt qua thổi tung rèm cửa. Ánh trăng tịch mịch và sáng rõ tràn vào trên giường qua những khe hở của tấm rèm cửa.

Đồng thời cũng chiếu sáng khuôn mặt của người đàn ông.

Sống mũi cao, đôi môi mỏng gợi cảm, nét mặt nghiêm nghị vô cùng tinh xảo tụ lại với nhau giống nhau được điêu khắc bởi tay nghề điêu luyện. Ngay cả khi đang ngủ say, đôi lông mày cũng nhíu lại một cách vô thức.

Đó là một khuôn mặt có vài phần giống với Chiến Quân Phi, nhưng... không phải Chiến Quân Phi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang