Bố đồng ý thật hả?
Đồng ý trả lại quyền thiết kế cho dì Ninh Mộc Nhiên rồi à?
Chiến Thiếu Lâm không biết số điện thoại di động của Ninh Mộc Nhiên, anh nhíu chặt lông mày, định bảo bác Tang đi điều tra xem thì lại nghe thấy bé con xung phong nhận việc, nói: "Con biết số của dì Ninh Mộc Nhiên."
Chiến Thiệu Lâm nghi ngờ nhìn cậu bé chằm chằm.
Nhóc con biết số điện thoại của Ninh Mộc Nhiên từ bao giờ?
Hình như Chiến Thần Dạ đoán được suy nghĩ trong lòng của Chiến Thiệu Lâm, xấu hổ mím môi:
"Trên tài liệu giao tới của tập đoàn Bác Thụy có thông tin về dì Ninh Mộc Nhiên, con vẫn nhớ mà."
Mặc dù cậu bé chưa đến bốn tuổi nhưng đã biết chữ không thua gì học sinh trung học, còn rất nhạy cảm với các con số, có thể nói đọc qua là nhớ.
Ninh Mộc Nhiên đang bận rộn tăng ca ở tập đoàn Bác Thụy, chuông điện thoại di động của cô bất ngờ vang lên.
Thấy dãy số hoàn toàn xa lạ gọi tới, Ninh Mộc Nhiên tốt tính nhân nghe.
"Xin chào, tôi là Ninh Mộc Nhiên."
Giọng nói mềm mại hòa nhã của người phụ nữ như nước suốt trong va chạm vào nhau, điều này quả thực làm cho Chiến Thiếu Lâm im lặng trong chốc lát.
"Sao không nói gì?" Ninh Mộc Nhiên chắc chắn chưa nhìn thấy số này bao giờ, nghi ngờ hỏi: "Tôi không lưu số, không nói chuyện tôi cúp nhé?"
Dinh thự nhà họ Chiến, Chiến Thiếu Lâm đối diện với ánh mắt ước ao của Chiến Thần Dạ, hằng giọng một cái, cuối cùng vẫn mở miệng: "Tôi là Chiến Thiệu Lâm."
Ninh Mộc Nhiên nghe vậy lập tức trở nên căng thẳng, chẳng lẽ anh ta gọi tới để tính sổ hả?
"Xin hỏi anh có chuyện gì vậy?"
“Bây giờ công việc thiết kế biệt thự ở phía nam thành phố của con trai tôi chính thức được giao cho cô. Trong hôm nay hãy dành thời gian đến thăm biệt thự. Tôi có một vài yêu cầu muốn nói rõ với cô.”
“...” Ninh Mộc Nhiên ngẩn người nửa phút: “Nhưng không phải anh chế học vấn của tôi quả thấp sao?”
Đôi môi mỏng của Chiến Thiệu Lâm lạnh lùng cong lên, anh cho rằng Ninh Mộc Nhiên đang làm bộ làm tịch.
Anh liếc nhìn Chiến Thần Dạ bằng ánh mắt không kiên nhẫn.
Nhịn, nhịn.
“Tôi đã đổi ý, không được sao?”
Ninh Mộc Nhiên rất tức giận, người chê bằng cấp của cô là anh, thế mà anh lại yêu cầu cô tiếp quản dự án với giọng điệu như đang ban ơn. Tại sao anh nói thì cô phải đồng ý chứ?
“Tôi nghĩ khả năng của tôi không phù hợp với dự án này. Quản lý An của công ty chúng tôi là người có kinh nghiệm, chắc chắn có thể đảm nhận. Hay là tôi bảo chị ấy đến nói chuyện với anh nha?”
“...” Bầu không khí yên lặng trong một giây, sắc mặt Chiến Thiệu Lâm thay đổi ngay lập tức.
“Vậy là cô đang từ chối tối à?”
“Không, không, không” Ninh Mộc Nhiên lập tức cất giọng chân thành tha thiết: “Tôi chỉ lo bản thân học hành sơ sài nên không kiểm soát được dự án biệt thự tỷ đô đó.”
Lẩy lùi làm tiến?
Sắc mặt của Chiến Thiếu Lâm rất nghiêm túc sắc bén, giống như đang đưa ra một quyết định dứt khoát khi đàm phán trên thương trường: “Giá thị trường của việc thiết kế căn biệt thự bên ngoài này là hai nghìn một căn. Nếu cô tiếp quản, tôi có thể trả cho cô ba nghìn”.
Ba nghìn tệ một căn biệt thự...
Nếu thiết kế một căn biệt thự tương tự như vậy cũng chỉ hơn ba trăm vạn.
“Trước ba giờ, cô hãy đến để ký hợp đồng, có thể thưởng thêm 10% cho cô.” Anh không tin, một người phụ nữ như cô lại không động lòng.
Quả thực, Ninh Mộc Nhiên đã động lòng rồi.
Bây giờ Bảo Bối đã đi học mẫu giáo, sau này còn cần rất nhiều tiền để tiêu xài.
“Đồng ý”
Chiến Thiệu Lâm cười khẩy, thật sự là sĩ diện hão.
Chiến Thiệu Lâm nhướng mày nhìn Chiến Thần Dạ trên chiếc giường nhỏ: “Bây giờ con đã hài lòng chưa?”
Đôi môi mịn màng của Chiến Thần Dạ tạo thành một đường cong ngượng ngùng, khẽ gật đâu.
Tính khí bướng bỉnh đến nhanh và đi lại càng nhanh hơn.
Ngón tay mềm mại vân vê viên thuốc, hòa với nước ấm rồi nhanh chóng nuốt vào trong bụng.
“Con xin lỗi bố, con đã làm bố lo lắng”
Chiến Thiệu Lâm đút một tay vào túi, vẻ mặt pha chút lạnh lùng.
Lần đầu tiên Chiến Thiếu Lâm nóng nảy với một người phụ nữ ngang ngược đến đáng sợ.
“Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng bố dung túng cho hành vi tùy ý làm bậy của con. Là con trai của Chiến Thiếu Lâm, sinh ra để được hưởng thụ sự tôn quý, cũng phải gánh vác trách nhiệm thuộc về con. Bố không muốn nghe bác Tang nói với bố con lại chơi trò mất tích một lần nào nữa, rõ chưa?”
Lúc này, Chiến Thần Dạ đang nghĩ đến Ninh Mộc Nhiên sẽ thiết kế biệt thự của mình, cuối cùng tình cảm xuất phát từ tận trái tim của cậu cũng đã được gửi ra ngoài.
Cậu lại tiếp tục gật đầu.
Mặc kệ bố nói gì đi nữa...
“Con hiểu rồi.”
-
Nghe cuộc đối thoại của hai bố con, Mộ Huy Thành tặc lưỡi: “Tội nghiệp, từ nhỏ đã bị tước đoạt tuổi thơ, lại bị chèn ép. Nếu tôi có được cậu con trai đáng yêu như này... À à, đừng kéo tôi. Tôi vẫn chưa nói xong mà.”
Chiến Thiếu Lâm lôi anh ta đi, chỉ dặn dò bác Tang chăm sóc cậu bé thật tốt.
Ninh Mộc Nhiên nghe âm thanh tắt máy ở bên tai thì bĩu môi, cô lưu số của Chiến Thiệu Lâm lại.
Buổi chiều, Ninh Mộc Nhiên xử lý công việc hôm nay xong thì xếp từng tập tài liệu trên bàn vào ngăn kéo, theo thói quen khóa ngăn kéo lại.