• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạng vạng tối, không khí như đông đặc lại, căng thẳng như dây cung. 

Năm đó cô vẫn là công chúa nhỏ của nhà họ Ninh, tiệc chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi được tổ chức trong bao phòng riêng trên tầng cao nhất của nơi này, cô còn mời bạn học trong lớp, đêm hôm đó chè chén say sưa như là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi. 

Cho nên hôm nay Ninh Mộc Nhiên đến một lần nữa cũng không cảm thấy chột dạ, giọng điệu kiêu kỳ tự cao, giẫm giày cao gót lắc lư theo nhân viên phục vụ dẫn cô đến phòng riêng số 6808 mà cô nghe ngóng được. 

Biển phòng trên cửa như được mạ vàng, phô trương sự sang trọng của gian phòng riêng này. 

Cộc cộc cộc. 

Ninh Mộc Nhiên lấy hết dũng khí lễ phép gõ cửa. 

Cô còn cầm một phong bì màu vàng nhạt trong tay, bên trong là tấm séc ba mươi vạn mỏng mảnh mà cô gom góp khắp nơi, hy vọng có thể giải quyết được tình hình cấp bách. 

Két một tiếng, cửa nhẹ nhàng mở ra một khe hở. 

Thế mà cửa không khóa? 

"Anh Trần?" Ninh Mộc Nhiên dè dặt gọi. 

Trong phòng trống không chẳng có tiếng trả lời, có lẽ cô tới hơi sớm. 

Ninh Mộc Nhiên đẩy cửa rón rén đi vào, đây là phòng riêng sang trọng ước chừng hơn một trăm mét vuông, bốn hàng ghế sofa cũng được xếp thành hình chữ L, vách tường đối diện treo một màn hình tinh thể lỏng rất lớn, cách vách ngăn gồm phòng tắm, phòng bếp, phòng nghỉ, đầy đủ tiện nghi, có thể so với phòng căn hộ của khách sạn. 

Cũng không có mùi thuốc lá và rượu bia như những phòng giải trí khác, ngược lại có hương hoa thanh nhã mà tĩnh lặng trộn lẫn trong mùi rượu. 

Xem ra phong cách của Trần Lượng cũng khá tao nhã. 

Trong đầu Ninh Mộc Nhiên suy nghĩ xem lúc nữa phải làm thế nào để thuyết phục Trần Lượng, đột nhiên bên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân chỉnh tề, vững vàng và kiềm chế. 

Trần Lượng đến rồi? 

"Cậu Lâm, vốn quay vòng của Vạn Đức xuất hiện vấn đề nhưng tôi đã tra xét về gelatin dược phẩm do nhà anh ta sản xuất, chất lượng khá tốt, hy vọng tìm anh tham gia cổ phần, không biết anh nhận định thế nào về vụ này?" Trợ lý đặc biệt thứ nhất của Chiến Thiệu Lâm là Quách Đạt tận tụy báo cáo diễn biến gần đây. 

"Lão Cửu thì sao?" Đôi giày da bóng loáng của Chiến Thiếu Lâm đạp trên sàn nhà, giọng nói trầm thấp mang theo chút hờ hững. 

"Tổng giám đốc của Vạn Đức đã hẹn gặp Cửu gia vào chiều hôm qua, nhưng Cửu gia bỏ rơi người ta ở phòng họp cả một buổi chiều. Sau đó viện cớ đang công tác ở nước ngoài rồi đuổi người đi, không biết đang có ý gì nữa." 

Trong đám thanh niên đống lửa nhà họ Chiến, Chiến Thiếu Lâm và Cửu gia nhà họ Chiến là ưu tú nhất. 

Hai người cũng không ngừng tranh giành cấu xé nhau trên thương trường. 

Nghe đồn rằng, chủ nhân kế nhiệm của nhà họ Chiến là một trong hai người. 

Vốn dĩ Chiến Thiếu Lâm là cháu trai ruột của chủ nhân đương thời của nhà họ Chiến, chiếm ưu thế hơn, nhưng đội ngũ đảm đương công việc của Chiến Thiếu Lâm thưa thớt, đàn ông trưởng thành cũng chỉ có một mình Chiến Thiếu Lâm cho nên dần dần các chú bác đều nghiêng về Cửu gia của nhà họ Chiến. 

Chiến Thiệu Lâm nhanh chóng hiểu ra ý đồ của Chiến Phú Kiêu, môi mỏng khẽ mở nhả ra một câu lạnh nhạt: 

"Không phải anh ta coi thường Vạn Đức mà là muốn chơi bài tâm lý với người của Vạn Đức. Chờ khi bọn họ đứng ngồi không yên đối mặt với phá sản sẽ trực tiếp ép giá thu mua." 

Vạn Đức? 

Ép giá mua? 

Cậu Chiến, cửu gia... 

Ninh Mộc Nhiên đang ở trong phòng nghe mấy câu đối thoại này, bên tai như có vô số pháo hoa no amam. 

Đây không phải là Chiến Thiếu Lâm ư? 

Chẳng lẽ cô vào nhầm phòng rồi? 

Nguy rồi, bây giờ cô lại nghe được những bí mật thương nghiệp này nữa, có thể bị Chiến Thiệu Lâm hiểu nhầm là gián điệp không đây? 

Đầu ngón tay run lên, phong bì cũng tung bay ra ngoài theo gió, vừa khéo rơi xuống dưới mặt bàn chơi bài. 

Tiếng bước chân vững vàng càng tới gần cửa, trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng chốt cửa bị vặn mở, Ninh Mộc Nhiên không chút nghĩ ngợi nhanh chóng vén khăn trải bàn lên chui 

vào. 

Cô vừa nhặt phong bì đựng tấm séc lên, cửa cũng đúng lúc bị người ta đẩy ra từ bên ngoài. 

Thời gian rất chuẩn xác, không lệch một giây nào. 

"Người Giang Nam làm việc kiểu gì thế, đến cửa cũng không khóa?" A Triệt xuất phát từ bản năng của vệ sĩ, cau mày tỏ vẻ không hài lòng. 

Cánh cửa bị đẩy ra, một dòng khí đối lưu mang theo mùi hoa dành dành nhã nhặn mà thanh tĩnh tự nhiên. 

Chiến Thiếu Lâm vừa xa lạ vừa quen thuộc với mùi hương này, hơn nữa chỉ từng ngửi thấy trên cơ thể của một người. 

Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông hơi híp lại, quét mắt nhìn bốn phía khắp phòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở nơi nào đó. 

Nghĩ đến cánh cửa không khóa, anh hiểu rõ nhếch mép lên. 

Âm thanh nói chuyện với nhau chợt biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK