• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Giả vờ thanh cao làm gì

Đôi mắt đen tuyệt đẹp của Ninh Bảo Bối cuồn cuộn những giọt nước mắt như pha lê.

Cái miệng nhỏ nhắn cũng mím chặt lại, khuôn mặt non nớt tràn đầy vẻ tủi thân.

Ninh Mộc Nhiên thật sự không cần cậu nữa sao?

Thậm chí còn không nghe điện thoại...

Trong khoảnh khắc, Ninh Bảo Bối nhìn căn phòng trước mặt hệt như cái lồng sắt, được canh phòng cẩn mật và bao quanh toàn là sự lạnh giá, cậu đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.

Cậu muốn được gặp Ninh Mộc Nhiên, cũng chẳng muốn bị nhốt.

Cậu nhất định, nhất định phải trốn thoát!

Khụt khịt mũi, cậu vội lau đi làn nước mắt.

Khóc là biểu hiện của kẻ yếu đuối.

Cậu muốn trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, một người đàn ông mạnh mẽ có thể bảo vệ mẹ mình!

Ninh Mộc Nhiên chuẩn bị xong bữa sáng thì gọi Chiến Thần Dạ tới dùng cơm.

Cậu bé kia mặt không chút thay đổi, hoàn toàn nhìn không ra manh mối gì cả, Ninh Mộc Nhiên cũng không nghĩ nhiều, rất tự nhiên đưa cậu đến nhà trẻ.

Trước khi đi, cô còn cho cậu nhóc một cái hôn gió thân mật.

Cậu nhóc kia lại đỏ mặt vì xấu hổ.

Song khi Ninh Mộc Nhiên trở lại tập đoàn Bác Thụy, cô lại rõ ràng cảm giác được mọi người đều nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.

"Hóa ra cô ta là con gái của kẻ sát nhân à?"

"Trước đó chẳng nghe thấy tiếng gió gì cả. Đoán là lần này muốn tiếp cận tiểu thái tử, kết quả lại bị nhà họ Chiến điều tra ra được thông tin quá khứ của cô ta, sau đó vả mặt một cái thật mạnh nhỉ?"

"Chứ gì nữa! Nhà họ Chiến bây giờ không muốn cô ta thiết kế biệt thự sinh nhật cho tiểu thái tử đâu..."

"Ha, các người đừng nói lung tung nữa, sắc mặt người ta khó coi quá rồi kìa."

Mọi người mỗi người một câu, thậm chí có người còn cố ý cao giọng vì sợ Ninh Mộc Nhiên không thể nghe thấy.

Bấy giờ Ninh Mộc Nhiên mới giật mình hiểu được vị trí thiết kế trưởng của cô đã bị bãi bỏ. Trong văn phòng vốn đã có mấy nữ nhân viên ghen tị với sự xinh đẹp Ninh Mộc Nhiên, bây giờ không biết lấy tin tức ở đâu ra mà biết rằng trước kia cô là con gái của nhà họ Ninh đã phá sản, giờ lại lưu lạc đến tập đoàn Bác Thụy, đương nhiên lúc này họ sẽ trào phúng một hồi...

Trên thực tế, quan hệ của Ninh Mộc Nhiên với mọi người trong văn phòng luôn khá tốt, nhưng chỗ nào có người thì sẽ có những lời đàm tiếu và xung đột lợi ích.

Ninh Mộc Nhiên hoàn toàn không để tâm đến những tin đồn này, nên làm gì thì làm đó.

Những điều này thì có gì mà khó nghe chứ? Bốn năm trước, thời điểm nhà họ Ninh gặp rủi ro cô còn chưa nghe đủ à?

Những lời lẽ này so với những lời xúc phạm của chủ nợ lúc đó chẳng qua chỉ là những lời lẽ vụn vặt và không đáng nói mà thôi.

Thời gian đau khổ như vậy đã qua rồi, bây giờ cô còn có thể suy sụp vì điều đó nữa hay sao?

Đúng lúc này, quản lý An đi tới, gõ bàn Ninh Mộc Nhiên: "Ninh Mộc Nhiên, quản lý Triệu gọi em tới văn phòng của ông ta kìa."

Ninh Mộc Nhiên nhíu mày chán ghét.

Nhưng không còn cách nào khác, cô ổn định lại tâm trạng, lên gõ cửa phòng quản lý Triệu.

"Quản lý Triệu, ông tìm tôi có chuyện gì sao?"

“Đóng cửa lại, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Quản lý Triệu là một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi, có bụng bia và một cái đầu hói. Khi nhìn Ninh Mộc Nhiên, trong mắt ông ta lóe lên vẻ thèm thuồng.

Người ta đồn rằng ông ta là họ hàng của nhà họ Mộ, vị trí của ông ta trong tập đoàn vững như núi Thái Sơn.

Ninh Mộc Nhiên nghe lời đóng cửa lại.

Quản lý Triệu thuận tay kéo cửa thông gió, văn phòng rộng rãi trở thành không gian khép kín cho hai người.

Ông ta ngồi ở trên sofa, chỉ vào chỗ bên cạnh mình: "Ngồi đây đi."

Ngồi bên đó?

Xác định đi qua đó sẽ không bị sàm sỡ chứ?

Ninh Mộc Nhiên đứng yên không nhúc nhích, sống lưng ớn lạnh: "Quản lý, nếu ông có chuyện muốn nói thì xin hãy nói thẳng đi."

Quản lý Triệu bắt chéo hai chân, ánh mắt ông ta di chuyển từ khuôn mặt của Ninh Mộc Nhiên đến dáng người lồi lõm của cô.

Khẽ nuốt nước miếng, ông ta cố ý kéo dài giọng điệu, chậm rãi nói: "Hôm nay công ty lan truyền đầy tin đồn của em, em nghe rồi phải không?"

"Tôi cũng không biết nó đến từ đâu. Tất cả đều là lời nói vô căn cứ. Quản lý, ông cứ yên tâm chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến công việc của tôi!" Ninh Mộc Nhiên lập tức cam đoan, trước mắt cô rất cần công việc này.

"Không có lửa làm sao có khói. Tiểu Ninh à, em nên biết rằng công việc của em luôn hoàn thành xuất sắc, chỉ là thiếu cơ hội thăng chức thôi. Chỉ cần em sẵn sàng hy sinh một chút, anh hứa rằng dự án biệt thự sinh nhật của tiểu thái tử nhà họ Chiến, anh vẫn sẽ nghĩ cách trao nó cho em."

Lời nói rõ ràng, lộ rỏ ý ám chỉ sâu xa nào đó.

Ninh Mộc Nhiên sởn hết cả gai ốc.

Trước đó có một dự án, cô bị bắt buộc phải đi công tác với quản lý Triệu. Quản lý Triệu tình cờ nhìn thấy dáng vẻ lúc cô vừa tắm xong. Lúc đó quản lý đối tác cần một phần tài liệu, cô ra ngoài vội vã nên chẳng đánh phấn trang điểm gì, chỉ mặc áo ngủ rồi ra cửa.

Quản lý Triệu vô tình đụng phải thì liền ngẩn người ngay tại chỗ, rồi hết lần này đến lần khác ám chỉ những điều bẩn thỉu với cô.

Nhưng bởi vì thân phận đã có gia đình, ông ta cũng không dám quá mức trắng trợn trong công ty.

Đối với dự án biệt thự sinh nhật cho tiểu thái tử nhà họ Chiến, là chính miệng Chiến Thiệu Lâm bác bỏ cô. Triệu Quốc Uy ông ta có thể vượt qua Chiến Thiệu Lâm hay sao?

Ninh Mộc Nhiên nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chỉ nói: "Cảm ơn sự quan tâm của quản lý, nhưng đối với kẻ kém mồm kém miệng lại vụng về tay chân như tôi thì chẳng dám vọng tưởng tới dự án lớn như vậy."

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thường không có kết cục tốt đẹp gì."

"Ngại quá, tôi không uống rượu."

Quản lý Triệu đối mặt với Ninh Mộc Nhiên không nghe lời như vậy thì lửa giận trong lòng ông ta lập tức bùng cháy. Ông ta thô bạo vỗ bàn, tức giận nói: "Những tin đồn đó đã mang lại ảnh hưởng không tốt cho công ty. Sau khi thảo luận nội bộ, tiền lương tháng này của cô giảm một nửa!"

Nói tới đây, quản lý Triệu cố ý dừng lại, vẻ mặt dần trở nên tự mãn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đáng khinh: "Nếu cô có phản đối về khoản tiền lương thưởng thì có thể cân nhắc đề xuất trước đó của tôi..."

Ninh Mộc Nhiên lại đồng ý ngay tắp lự: "Tất cả những gì quản lý nói đều đúng, tôi không có phản đối."

"..." Quản lý Triệu bị nghẹn đến không nói nên lời, nhìn Ninh Mộc Nhiên một cách hung dữ rồi bảo cô cút ra ngoài, gương mặt dữ tợn nhăn nhó, nhìn qua có vài phần ác độc.

Chậc, rõ ràng bị chơi hỏng rồi mà còn giả bộ cao thanh cao làm gì chứ?

Ông ta quay đầu gọi cho bộ phận tiếp thị để cử Ninh Mộc Nhiên ra ngoài giúp chạy hóa đơn nguyên vật liệu.

Giữa trưa hè, khi cái nắng chói chang gay gắt nhất chiếu xuống, những con đường nhựa cháy xém như bị biến dạng.

Nhưng con người khi không may mắn thì dù uống nước cũng bị sặc.

Khi đang đi bộ qua đường, gót giày của cô vô tình bị mắc kẹt trong ống cống, phải rất nỗ lực mới có thể rút được gót giày ra, kết quả lại không may trượt chân.

Ngồi xổm ở bên đường, xoa xoa mắt cá chân đang đau nhức, Ninh Mộc Nhiên ân cần thăm hỏi cả họ nhà Triệu Quốc Uy.

Nếu không phải là “hoàng thân quốc thích”, ông ta đã bị sa thải từ lâu chỉ vì cái thói muốn dùng quy tắc ngầm với nữ nhân viên rồi.

Đồ khốn.

Vì tiền, cô nhịn!

“Cậu Lâm, người phụ nữ bên đường hình như là Ninh Mộc Nhiên?” A Triệt lái xe đi qua ngã tư đèn giao thông, trong lúc chờ đèn xanh, không ngờ lại nhìn thấy một người phụ nữ ngồi xổm trên vỉa hè.

Người phụ nữ hơi nghiêng đầu, A Triệt nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô.

Bởi vì Chiến Thần Dạ đã vì Ninh Mộc Nhiên mà cãi lời Chiến Thiệu Lâm nên A Triệt có ấn tượng khá sâu sắc với Ninh Mộc Nhiên.

Nghe vậy, tầm mắt của Chiến Thiệu Lâm nhìn ra ngoài cửa theo tầm mắt của A Triệt, quả thật nhìn thấy Ninh Mộc Nhiên đang ngồi xổm trên mặt đất mà không còn chút hình tượng gì.

Cô dùng một tay ôm chặt lấy cổ chân phải, hai gò má tái nhợt, như thể đang thì thầm oán giận điều gì đó.

Tình cờ, một lọn tóc nhẹ rơi xuống, ánh lên một vầng sáng màu vàng, tôn lên vẻ đẹp điềm tĩnh của cô.

Từ góc độ này lại có phần tương tự với khuôn mặt nhỏ nhắn của Chiến Thần Dạ.

Đặc biệt là đôi mắt kia…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK