Không phải ngay cả mặt mũi còn chưa từng nhìn thấy sao?
Thoáng một cái mà đã gọi thân mật như vậy rồi à?
Chiến Thiệu Lâm hơi nheo đôi mắt dài và hẹp lại, hờ hững nói: “Sức khỏe của cô ấy không tốt. Cô ấy đã nghỉ ốm và không đủ tiêu chuẩn để thực hiện cho dự án này.”
Chiến Thần Dạ nghe thấy Chiến Thiệu Lâm đang cố ý lừa dối mình, cố chấp lặp lại: “Bố đã hứa với con rồi.”
“Bác Tang, đưa cậu chủ nhỏ đi ăn chút gì đi” Chiến Thiếu Lâm chuyên đề tài, hờ hững liếc
nhìn bác Tang.
Bác Tang lập tức nhận lệnh.
“Vâng”
Bác Tang định đưa anh chàng bé nhỏ đến nhà ăn ở tầng dưới.
Chiến Thần Dạ đã nhanh như chớp chạy vào phòng ngủ.
Phịch một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại. Cậu tự nhốt mình ở trong phòng, không nói chuyện với bác Tang, cũng không ăn không uống gì cả, điều này làm bác Tang rất khó xử.
Khi cậu chủ nhỏ bướng bỉnh thì thật sự rất đáng sợ.
Đột nhiên ông ta nhớ lại cách đây hai ngày, cậu chủ nhỏ đã ương ngạnh trước mặt cậu Chiến thế nào. Ít nhất cậu sẽ không im lặng, im lặng đến mức khiến ông ta đau lòng.
Ba tiếng, sáu tiếng, mười hai tiếng trôi qua.
Vào giờ ăn trưa ngày hôm sau, Chiến Thiệu Lâm ngồi trong phòng ăn dùng bữa. Chiếc bàn gỗ dài phủ khăn trải bàn màu xanh nhạt bày đầy những món ăn ngon, tổng cộng có hơn hai mươi món.
Người đàn ông ngồi một mình, trông thật cô đơn buồn tẻ.
Bác Tang nhìn thấy căn phòng của Thần Dạ ở trên lầu vẫn không có động tĩnh gì thì trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi sợ không yên.
Cậu chủ nhỏ nhà ông ta đáng yêu lại biết kiềm chế, dù có tức giận cũng không làm tổn thương người khác, chỉ nhốt mình ngẩn người ở trong phòng.
Không ai có thể đoán được trong cái đầu nhỏ bé của cậu đang nghĩ gì.
Nhưng cậu chủ nhỏ đã bị phạt đứng quân đội lâu như vậy, bây giờ đã lâu như thế mà vẫn chưa ăn gì
Bác Tang lo lắng, quay về phía Chiến Thiệu Lâm mà cầu xin: “Cậu Lâm, cậu hãy đi xem cậu chủ nhỏ thế nào đi. Cậu ấy mới ba tuổi rưỡi, nếu cậu ấy đói quá lả đi thì phải làm sao?”
Chiến Thiệu Lâm lại điềm nhiên như không có việc gì, thờ ơ nói: “Mới nửa ngày thôi, không chết đói được đâu.”
“Đó là con trai của cậu mà.”
Chiến Thiếu Lâm trầm mặc, đôi mắt đen láy sắc bén liếc nhìn bác Tang.
Bác Tang biết mình đã quá lời nên không dám nói gì nữa.
Kế hoạch không khả thi, ông ta đành phải gọi Ninh Lan Ngọc để cầu cứu.
Ninh Lan Ngọc nhanh chóng đến nơi, chiếc váy ren lệch một bên vai màu xanh nhạt đã tốn lên khí chất cao quý của cô ta.
Một hương thơm dịu mát thoang thoảng của cây dành dành lưu lại trong không khí ở mỗi nơi cô ta đi qua.
Bác Tang vui mừng bước lên: “Cô Ninh, cô hãy giúp cậu chủ nhỏ đi.”
Ninh Lan Ngọc nhìn bác Tang bằng vẻ mặt trấn an. Cô ta tự tin rằng có thể thuyết phục Chiến Thiếu Lâm và Chiến Thần Dạ, dù sao cô ta cũng là vợ chưa cưới của anh mà.
Cô ta xách váy bước đến chỗ của Chiến Thiệu Lâm.
“Anh Lâm, dù sao Dạ Dạ vẫn còn trẻ, hành động tùy hứng cũng là chuyện bình thường. Muốn trách thì trách em, là vợ chưa cưới của anh mà lại không thể thay anh chăm sóc tốt cho Dạ Dạ. Chắc chắn là cậu bé buồn bực nên mới chạy ra ngoài chơi”
Vừa nói, đôi mắt đen lúng liếng của cô ta chớp chớp khiến khiến ta động lòng: “Hay là anh để em đi khuyên cậu bé nha"
Chiến Thiếu Lâm không biểu lộ cảm xúc gì, cũng không nói được hay không được.
Bác Tang cho rằng anh ngầm đồng ý nên lập tức đưa Ninh Lan Ngọc lên tầng hai.
Đến cửa phòng ngủ của anh chàng bé nhỏ, Ninh Lan Ngọc nhẹ nhàng gõ cửa.
“Dạ Dạ, là di Ninh Lan Ngọc đây. Cháu mở cửa cho dì vào được không?”
“Nghe bác Tang nói cháu giận anh Lâm rồi. Không sao đâu. DÌ Ninh Lan Ngọc đến rồi, anh Lâm sẽ không phạt cháu nữa. Dì bảo nhà bếp làm món cánh gà yêu thích cho cháu, hương vị rất ngon nha. Cháu mau ra đây đi.”
“...” Vẫn là một sự im lặng lạ lùng.
Vẻ mặt của Ninh Lan Ngọc không nên được cơn giận, nhưng đối diện với ánh mắt tha thiết của bác Tang, cô ta lại nén xuống rồi tiếp tục khuyên nhủ: “Nếu cháu mở cửa, dì Lan Ngọc có thể đồng ý với cháu một nguyện vọng.”
Bịch.
Trong phòng không có người lên tiếng nhưng có một tiếng động bình bịch như có thứ đồ vật rơi vỡ.
“Cậu chủ nhỏ” Bác Tang lo lắng kêu lên, khuôn mặt già nua nhăn nhúm lại.
Ngay lúc không biết phải làm gì...
Thì Chiến Thiếu Lâm đã đến.
Người đàn ông nhìn cánh cửa đóng chặt với đôi mắt lạnh lùng, rồi không chút do dự đạp tới.
Cánh cửa đổ xuống trước mặt mọi người.
Sau đó chỉ nhìn thấy Chiến Thần Dạ nhếch nhác nằm trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, đôi mắt lờ đờ. Những bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cậu lại nắm chặt một mảnh kính vỡ.
Mảnh vỡ xuyên qua ngón tay cậu làm máu tươi chảy ra không ngừng...
“Trời ơi, máu. Cậu chủ nhỏ chảy máu rồi.” Bác Tang hét lên rồi vội vàng đi gọi bác sĩ.
Ánh mắt Chiến Thiếu Lâm ngưng kết sương lạnh trông rất đáng sợ, còn rét hơn cả gió lạnh thấu xương của mùa đông.
Anh tiến tới bề ngang nhóc con kia lên, lúc ôm lấy mới phát hiện nhiệt độ cơ thể của cậu bé cao đến kinh hãi.
Chiến Thần Dạ bị sốt rồi!
Hai giờ chiều.
Khi đến bệnh viện tư nhân, Chiến Thần Dạ đã được truyền nước.
Mộ Huy Thành là bạn thân của Chiến Thiếu Lâm, anh ta không chê náo nhiệt nên khi biết chuyện cũng chạy tới bệnh viện.
"Sao Thần Dạ lại sốt thành thế này? Chắc gần bốn mươi độ rồi"
Mộ Huy Thành mặc áo sơ mi hoa mua ở Taobao, cởi hai chiếc cúc gần cổ áo cố ý để lộ xương quai xanh quyến rũ trong không khí.
Cặp mắt đào hoa híp lại, ngồi ở đầu giường của cậu bé, bàn tay to đặt trên trán cậu bé xem thử nhiệt độ.
Ánh mắt phức tạp của Chiến Thiếu Lâm dừng trên người Chiến Thần Dạ, thoáng qua chút lo lắng mơ hồ.