Chiến Thần Dạ được vệ sĩ ôm trong ngực nhưng tầm mắt rõ ràng đang liếc về phía Ninh Mộc Nhiên.
Cô đang đứng bên cạnh Chiến Thiếu Lâm, yên lặng mà xinh đẹp.
Gương mặt trước giờ không lộ rõ cảm xúc của cậu bé chợt ánh lên vẻ phấn khích.
Đôi môi màu hồng mềm mại khẽ cong lên, cậu bé giãy giụa muốn nhảy xuống khỏi ngực vệ sĩ như muốn vui vẻ mà kinh ngạc hét lên, nhưng trong khoảnh khắc cánh tay rơi vào vạt áo của vệ sĩ thì cậu lại dừng mọi động tác.
Không được, cậu không thể chạy tới nhận nhau với dì ấy được, dì ấy sẽ nhận ra cậu lừa mình!
Trong giây lát, vệ sĩ cũng ôm Chiến Thần Dạ đi ra từ dưới bóng cây, một lớn một nhỏ xuất hiện dưới ánh sáng.
Chiến Thần Dạ như bị dọa sợ, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của vệ sĩ.
Gương mặt nhỏ nhắn cũng vùi trong đó, từ đầu tới cuối chưa từng ngẩng đầu lên khiến người khác không nhìn rõ diện mạo của cậu.
Nhưng Ninh Mộc Nhiên càng nhìn càng cảm thấy dáng vẻ đó giống với con trai nhà mình.
Cô còn chưa lên tiếng đã nghe thấy người đàn ông lạnh lùng cất giọng chất vấn đứa nhỏ kia:
"Ai cho con lá gan lừa dối bác Tang là kẻ buôn người ở bệnh viện, còn nhân lúc hỗn loạn chạy trốn?"
Lời nói vừa tới miệng của Ninh Mộc Nhiên lập tức khựng lại.
Khẳng định không phải là con trai của cô. Hôm nay con trai cô vẫn ngoan ngoãn học ở trường, sao có thể đến bệnh viện được?
Có lẽ bóng lưng của trẻ con đều giống nhau...
Chiến Thần Dạ lí nhí mở miệng, không nghe ra âm sắc vốn có của cậu: "Con xin lỗi."
"Bố không muốn nghe lời xin lỗi vô tác dụng của con nữa, ngẩng mặt lên" Chiến Thiếu Lâm thẳng thừng cắt ngang lời xin lỗi của cậu bé, giọng điệu rất căng thẳng.
Bàn tay nhỏ trắng nõn của Chiến Thần Dạ nắm chặt vạt áo của vệ sĩ làm hằn lên nếp gấp nhăn nhúm, cậu vẫn căng thẳng không nhúc nhích.
"Bố bảo con ngẩng đầu lên!" Chiến Thiệu Lâm nhấn mạnh lại một lần nữa.
Giọng nói lạnh lẽo giống như phủ lên một tầng sương lạnh.
Cho dù anh không ra lệnh cho Ninh Mộc Nhiên nhưng cũng khiến cô có cảm giác sợ hãi.
Cô không khỏi tức giận, bước lên trước chắn ngang tầm mắt giữa Chiến Thiếu Lâm và Chiến Thần Dạ:
"Anh Chiến, cậu bé vẫn còn là trẻ con, anh hung dữ với cậu bé như vậy làm gì? Đúng là quá đáng!"
"Tôi dạy dỗ con trai thì liên quan gì đến cô? Biến ngay!"
Chiến Thiếu Lâm nghe tin Chiến Thần Dạ lén lút chạy ra ngoài, suýt nữa đã ném bác Tang vào ngục giam, ngay sau đó tức giận không nhịn được, bỏ lại mấy vụ hợp tác làm ăn quan trọng mà chạy thẳng tới tìm Chiến Thần Dạ.
Đầu tiên là tuyệt thực ở trung tâm thương mại. Thứ hai là ở nhà chỉ thẳng vào mũi anh mắng như tát nước. Nếu như không dạy dỗ thì lại sợ là thằng nhóc này sắp ngồi lên đầu anh mà làm mưa làm gió rồi?
Ninh Mộc Nhiên liếc nhìn bé con vùi trong ngực của vệ sĩ, bỗng nhiên lửa giận cũng hừng hực bùng lên, cô dứt khoát chắn trước mặt đứa bé, nói với Chiến Thiếu Lâm: "Mặc dù tôi không biết vì sao cậu bé lại bỏ nhà đi, nhưng là một người bố, anh quát bé như thế là không đúng."
Chiến Thiếu Lâm không giận mà còn cười: "Còn phải nhờ cô tới dạy tôi à?"
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh rằng trẻ con rất nhạy cảm. Anh làm thế này sẽ khiến cậu bé càng ngày càng ghét anh hơn!" Ninh Mộc Nhiên cũng không biết cơn giận này từ đầu ra, cô nói với Chiến Thiệu Lâm: "Anh nên tìm hiểu nội tâm của cậu bé một chút, bằng không cứ coi như lần này anh tìm được bé, nhưng cậu bé cũng sẽ chạy trốn lần thứ hai mà thôi."
"Nó dám chạy lung tung nữa, tôi sẽ đánh gãy chân nó."
Chiến Thiếu Lâm bặm môi, lời nói không có độ ấm lập tức chặn ngang phần lời phía sau của Ninh Mộc Nhiên, khiến cô rùng mình theo bản năng, lại cảm thấy cực kỳ không thoải mái trong lòng.
Tầm mắt thoáng nhìn qua thì thấy dường như tiểu thái tử vô thức nắm chặt vạt áo của vệ sĩ.
Động tác này có nghĩa là cậu bé đang sợ hãi.
Trên dưới nhà họ Chiến có nhiều người như vậy mà không một ai bằng lòng xin tha cho tiểu thái tử. Ninh Mộc Nhiên nghĩ tới đây lại càng tức giận hơn, bình thường rốt cuộc Chiến Thiệu Lâm đã ngược đãi con trai đến mức nào chứ...
Càng nghĩ càng giận, giọng nói của cô cũng trở nên sắc bén: "Anh đánh gãy chân cậu bé thì xong chuyện ư? Cậu bé là con trai của anh, không phải cấp dưới của anh!"
"Nếu như anh không thèm để ý đến cậu bé thì vì sao khi xưa lại sinh nó ra?"
"Đã lựa chọn sinh ra thì nên chăm sóc cho cậu bé chứ không phải động một tý lại quát bé như vậy, còn khiến cho trong lòng cậu bé có một bóng ma tâm lý! Chiến Thiếu Lâm, người làm bố thì không phải như anh đâu!"
Lời nói tuôn ra một tràng dài, nhưng sự im lặng kỳ quái lại lan tràn trong không khí.
A Triệt quan sát sắc mặt của Chiến Thiệu Lâm, thầm của một câu hỏng bét, thân thế của cậu chủ nhỏ chính là điều cấm kỵ của cậu Lâm, không ai được nhắc đến!
Hơn nữa Ninh Mộc Nhiên còn trách móc Chiến Thiệu Lâm không biết cách làm bố.
Vốn tưởng rằng Chiến Thiếu Lâm sẽ giận tím mặt nhưng ngoài dự đoán của anh ta, Chiến Thiệu Lâm không nổi cáu mà chỉ nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm vào Ninh Mộc Nhiên không chớp mắt, giống như muốn nhìn ra được chút gì đó từ gương mặt của cô.
Ninh Mộc Nhiên cũng không sợ hãi, thẳng thắn đối diện với anh.
Một lúc lâu sau, Chiến Thiệu Lâm mới cười khẩy, nghiêng đầu dặn dò vệ sĩ: "Đưa cậu chủ nhỏ về dinh thự nhà họ Chiến. Không có sự cho phép của tôi, không được cho nó bước ra ngoài một bước."
Vệ sĩ nghe vậy cũng nóng lòng nhanh chóng rời khỏi trung tâm vòng xoáy, vội vàng ôm Chiến Thần Dạ lên xe.
Tiếp đó, Chiến Thiếu Lâm lại u ám nhìn Ninh Mộc Nhiên: "Cô, được lắm"
Đoàn xe lần lượt nối nhau đi tới, rồi lại lần lượt nối đuôi nhau rời đi.
Cửa kính xe được chế tạo đặc biệt, Chiến Thần Dạ nhoài người lên cửa sổ là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, đôi mắt to đen nhánh tràn đầy ánh nước mù sương chan chứa niềm luyến tiếc, bàn tay nhỏ bé dán chặt trên cửa sổ thủy tinh.
Ninh Mộc Nhiên chợt thở phào nhẹ nhõm, cô có ảo giác như vừa thoát chết trong gang tấc.