• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cầm thú! Biết rõ Thần Dạ sinh non, sao cậu không biết nhường cho nhóc ấy một tý nào vậy? Nhỡ đâu nhóc ấy sốt thành đứa ngốc luôn thì sau này làm thế nào?" 

Mộ Huy Thành là cậu cả nhà họ Mộ, một trong tứ đại thế gia, lớn lên cùng với Chiến Thiệu Lâm từ nhỏ, anh ta nói mấy lời này như đang muốn chọc dao vào ngực Chiến Thiệu Lâm. 

Chiến Thiếu Lâm lạnh lùng lườm anh ta, lạnh nhạt đối lại: "Miệng cho không mọc được ngà voj." 

"Ho..." 

Ninh Lan Ngọc nghe đối thoại của hai người, biết thời điểm thể hiện của mình đến rồi: "Anh Lâm, em thấy anh cũng vất vả rồi, hay là anh cứ đi nghỉ một lúc đi, để em trông bé con cho?" 

"Không cần." Chiến Thiếu Lâm trực tiếp từ chối đề nghị của cô ta. 

Dù sao Chiến Thần Dạ cũng là con trai của anh, sao anh có thể nghỉ ngơi trong lúc này được. 

Ninh Lan Ngọc thấy anh kiên trì cũng không nói gì nữa, chỉ tiếp tục ở lại cùng anh trông nom bé con, nhưng đến tận tối mà bé con vẫn chưa hạ sốt, hai mí mắt của Ninh Lan Ngọc không ngừng díu vào nhau. 

Cuối cùng, Chiến Thiếu Lâm bố trí xe đưa cô ta về trước. 

Mộ Huy Thành huýt một tiếng sáo thật dài, ấm cuối lên cao, giống như một con cáo già đắc đạo như cười như không trêu chọc: "Chậc chậc, cậu đúng là không hiểu tình ý gì cả, không thấy tình cảm da diết trong mắt cô Ninh mới vừa rồi à, rõ ràng là muốn cậu giữ cô ta lại..." 

"Nếu cậu tới chỉ để hóng chuyện vớ vẩn thì bây giờ nhắn đi được rồi." Chiến Thiệu Lâm không kiên nhẫn kéo lỏng cà vạt ra. 

Khóe miệng Mộ Huy Thành cong lên: "Tôi thật không hiểu cậu với cố Ninh này luôn. Nếu bảo không thích cô ta, vậy tại sao năm đó cậu khó khăn trắc trở tìm cô ta, còn muốn đính hôn với cô ta. Còn nếu nói là thích? Vậy tại sao mấy năm nay cứ không lạnh không nóng như vậy, cũng may là tôi không thích cậu chứ nếu không nhất định sẽ bị cậu làm cho tức chết mất." 

Sau lưng Chiến Thiếu Lâm dâng lên cảm giác buồn nôn. 

Mộ Huy Thành lại cười híp mắt đến nhìn bé con. Vì lên cơn sốt nên hai gò má trắng nõn của cậu bé ửng đỏ, dường như ngủ không yên lắm, trong miệng lẩm bẩm mê sảng gì đó. 

Mộ Huy Thành áp tai nghe... 

"Mẹ, đừng đi... đừng bỏ rơi con." 

"Mẹ đã đồng ý với con." 

"Mẹ đã đồng ý với con mà." 

Từ mấy câu gọi mẹ khe khẽ ban đầu, mấy lời phía sau đều đổi thành một câu "Mẹ đã đồng ý với con." 

Tựa như không có ai trả lời thì cậu bé sẽ bướng bỉnh nói như vậy mãi không thôi. 

Xung quanh bốn bề yên tĩnh, sắc trời cũng dần dần trở nên xám xịt. 

Mộ Huy Thành vừa đau lòng vừa buồn bực, nghiêng đầu hỏi Chiến Thiệu Lâm: 

"Ninh Mộc Nhiên là ai?" 

Lúc này, gương mặt tuấn tú của Chiến Thiếu Lâm trở nên hơi khó coi 

Anh cũng nghe thấy Chiến Thần Dạ nói mê, làm sao cũng không ngờ được rằng dù cậu bé có sốt cao thì trong miệng vẫn nỉ non gọi tên của Ninh Mộc Nhiên. 

Rõ ràng bọn họ chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau. 

Chẳng lẽ là vì ngày hôm qua Ninh Mộc Nhiên xin tha thứ cho cậu bé? 

Nhìn vẻ mặt táo bón của anh, Mộ Huy Thành cũng biết đã có chuyện gì đó, anh ta còn ra vẻ hóng kịch vui. 

Chiến Thần Dạ mơ mơ màng màng nằm mơ thấy mấy cơn ác mộng, mơ thấy Chiến Thiệu Lâm không cần cậu, lại mơ thấy Ninh Mộc Nhiên phát hiện cậu là kẻ lừa đảo, trách mắng cậu, còn nói sau này không cho cậu xuất hiện trước mặt dì ấy nữa... 

"DÌ Ninh Mộc Nhiên!" 

Chiến Thần Dạ hét lên một tiếng, bất thình lình mở mắt ra nên làm động tới miệng vết thương trên cánh tay. 

Lúc này cậu bé mới phát hiện thì ra mình đang truyền nước biển. 

Cậu bé hít mũi, tủi thân khẽ cắn bờ môi. 

Chiến Thiếu Lâm trông coi ở bên cạnh, thấy cậu bé tỉnh lại thì hạ giọng nhẹ nhàng: "Có muốn ăn cái gì không?" 

"Con không đói" Gương mặt nhỏ nhắn của Chiến Thần Dạ tái nhợt, cơ thể cũng yếu ớt không chút sức lực, chậm rãi nhắm hai mắt lại rồi nghiêng đầu sang chỗ khác. 

Rõ ràng là cậu bé không muốn nhìn gương mặt điển trai nhưng lạnh lùng hà khắc của Chiến Thiệu Lâm. 

Một cơn tức giận dâng lên trong lòng Chiến Thiếu Lâm, anh vốn chẳng phải người kiên nhẫn, nhưng tầm mắt chạm đến đôi môi trắng bệch của cậu bé nên lập tức ép cơn giận này xuống. 

"Quyền thiết kế của ngôi biệt thự kia con muốn cho ai cứ tùy ý, nhưng lần sau không được phá lệ." 

Cậu bé kinh ngạc mở to mắt, dường như còn chưa phản ứng lại được. 

Chiến Thiếu Lâm bảo bác Tang bưng thuốc và nước ấm tới đứng ở đầu giường bé con. 

"Bác sĩ đã dặn lúc nào con tỉnh lại thì uống những viên thuốc này." 

Con ngươi đen nhánh của Chiến Thần Dạ đảo một vòng: "Có phải bố đang lừa con không?" 

"Chờ con uống thuốc xong rồi bố lại đổi ý, không cho con trao quyền thiết kế biệt thự cho đi Ninh Mộc Nhiên nữa?" 

Chiến Thần Dạ nghi ngờ nhìn cha già của mình, dù vẫn chưa tới bốn tuổi nhưng bé hiểu rất rõ đạo lý không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. 

Mộ Huy Thành lại phải bật cười. 

Ánh mắt sắc bén của Chiến Thiếu Lâm quét tới, lúc này Mộ Huy Thành mới vất vả nhịn lại nụ cười, sau đó nghe được Chiến Thiếu Lâm hỏi Chiến Thần Dạ: 

"Vậy con muốn thế nào mới chịu tin bố không lừa con?" 

Chiến Thần Dạ chống cơ thể nhỏ bé dậy, hơi phồng mà nói: "Con muốn bố gọi điện thoại cho di Ninh Mộc Nhiên ngay trước mặt con, mời dì ấy thiết kế biệt thự cho con một lần nữa." 

Dừng một chút, Chiến Thần Dạ nói tiếp: "Tốt nhất phải nói là công ty hợp tác để bọn họ không được đổi nữa." 

"..." Đôi mắt đen của Chiến Thiếu Lâm sắp phun lửa tới nơi: "Con bớt được voi đòi tiên đi!" 

Anh đường đường là cậu cả của nhà họ Chiến, từ khi nào lại bị một đứa bé bốn tuổi uy hiếp rồi? 

Chiến Thần Dạ bĩu môi, quay đầu đi: "Vậy con không uống thuốc nữa." 

"..." Mộ Huy Thành cố gắng che miệng, cười đến mức nghiêng ngả. 

Anh ta thật sự hối hận khi không quay cảnh này lại, điều này tuyệt đối có thể đổi mới nhận thức về bên ngoài về Chiến Thiếu Lâm, lật đổ tam quan luôn! 

Cuối cùng Chiến Thiếu Lâm vẫn thỏa hiệp, bảo bác Tang cầm điện thoại di động tới. 

Trái tim nhỏ bé của Chiến Thần Dạ đập thình thịch loạn xạ, căng thẳng nhìn Chiến Thiệu 

Lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK