Chương 6: Gây khó dễ
Ngày hôm sau, trời hửng nắng, là một ngày nắng rực rỡ.
Ninh Mộc Nhiên lại cứ cảm thấy thấp thỏm không yên.
Theo địa chỉ mà quản gia đã liên lạc, cô bắt taxi đến biệt thự.
Các biệt thự khổng lồ nằm gần công viên sinh thái đang được mở rộng ở phía Nam thành phố. Không có nhiều bất động sản được mở ở gần đó, do các yếu tố chính sách hiện nay dẫn đến hạn chế về giá nên các chủ đầu tư đã chọn cách đóng băng bất động sản của họ.
Trước mắt Ninh Mộc Nhiên là một tòa biệt thự chiếm diện tích đến một nghìn mét vuông.
Việc xanh hóa được làm cực kỳ tốt, thậm chí bao gồm cả sân bóng đá và bể bơi ngoài trời.
Một khu nhà cao cấp tuyệt đối.
Ninh Mộc Nhiên đang cùng quản gia xem thêm gần đó.
Cửa lầu hai của biệt thự mở ra, một bóng dáng cao lớn đi về phía ban công.
Đôi mắt lạnh lùng của Chiến Thiệu Lâm bị Ninh Mộc Nhiên đứng bên bể bơi dưới lầu thu hút ngay lập tức, đôi lông mày nhíu chặt.
“Sao cô ấy ở đây?”
A Triệt nhìn theo ánh mắt của Chiến Thiệu Lâm, sau đó giải thích: “Đây là cô Ninh Mộc Nhiên, là nhà thiết kế được cậu chủ nhỏ chọn phụ trách thiết kế nội thất của biệt thự. Cậu Lâm, cậu có quen cô ấy sao?”
Chiến Thiệu Lâm xoa xoa ngón tay, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng: “Lấy lý lịch của cô ấy ra cho tôi xem.”
Mười lăm phút sau.
Ninh Mộc Nhiên nhận được lời nhắc từ người giúp việc rằng cậu Chiến muốn gặp cô.
Ninh Mộc Nhiên ngây ra một lúc rồi mới phản ứng.
Cậu Chiến này hẳn là bố của tiểu thái tử Chiến, đồng thời cũng là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Chiến, cậu chủ Chiến Thiệu Lâm.
Người ta đồn rằng anh là người sát phạt rất quả quyết, thủ đoạn trên thương trường rất mạnh mẽ và ác liệt. Anh đã lập thành tích rực rỡ về doanh thu cao nhất tập đoàn Chiến Thị chỉ trong một ngày, trong tương lai có khả năng cao nhất trở thành người thừa kế nhà họ Chiến.
Tính ra, Chiến Quân Phi còn phải gọi cậu Chiến này một tiếng chú.
Tuy nhiên, gia chủ nhà họ Chiến và các chi thứ của nhà họ Chiến phân biệt rất rõ ràng.
Chiến Quân Phi ngốc của nhà họ Chiến chỉ là một chi thứ rất nhỏ xếp trong gia phả đồ sộ của nhà họ Chiến, căn bản không có xếp hạng gì cả.
Ninh Mộc Nhiên lo lắng đi theo người giúp việc lên lầu hai.
Đẩy cửa ra, Ninh Mộc Nhiên chầm chậm đi vào thì nhìn thấy một bóng dáng cao lớn ngạo nghễ đứng bên cạnh cửa sổ đang quay lưng với cô, tạo thành một cảm giác lạnh lùng mà đầy áp lực. Cô không nhìn thấy khuôn mặt của anh nhưng không hiểu sao lại cảm thấy bóng dáng này...
Dường như hơi quen thuộc?
“Ninh Mộc Nhiên, nữ, hai mươi bốn tuổi. Sinh viên ưu tú của khoa kiến trúc Ân Đại, chuyên ngành thiết kế trang sức. Đã giành giải nhất cuộc thi thiết kế kiến trúc của trường, giành được học bổng toàn phần trong hai năm liên tiếp và được các giáo sư cùng khoa khen ngợi là xuất sắc nhất năm. Một trong những nữ kiến trúc sư tiềm năng lại đột ngột bỏ học vào nửa cuối năm thứ hai mà không rõ lý do.”
Giọng nói lạnh lùng quyến rũ của người đàn ông vang vọng trong phòng, đây chính là lý lịch về trình độ học vấn của Ninh Mộc Nhiên.
Ninh Mộc Nhiên lập tức mím chặt môi, màu đỏ của môi dần dần biến mất.
Đúng là lúc ấy cô có thể dựa vào học bổng cũng sẽ học xong đại học.
Nhưng cô đã có thai song sinh, đủ loại áp lực ập đến nên cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ học.
Nhưng những chuyện này đã trôi qua bốn năm rồi, sao cậu Chiến này lại đột nhiên nhắc đến...
“Cậu Chiến, xin hỏi có vấn đề gì sao?” Ninh Mộc Nhiên cung kính hỏi, thật ra trong lòng cô cũng đã có suy đoán rồi.
“Cô nghĩ tôi dựa vào đâu mà lại để một người phụ nữ không có bằng tốt nghiệp đại học đến thiết kế căn biệt thự trị giá hàng trăm triệu này?” Người đàn ông vẫn không quay đầu nhìn lại, nhưng áp lực từ thân hình cao một mét tám phát ra khiến người khác cảm thấy bị áp bức vô cùng.
Ninh Mộc Nhiên siết chặt tay và nói: “Bằng cấp không có nghĩa là tất cả. Tôi tự tin rằng mình có kinh nghiệm thực tế phong phú. Hơn nữa, Bác Thụy được hậu thuẫn bởi nhà họ Mộ. Trong đó có rất nhiều nhà thiết kế xuất sắc rất có tinh thần hợp tác đồng đội nên tôi tin rằng mình sẽ trình bày phần thiết kế khiến anh hài lòng nhất.”
“Tôi tin vào Bác Thụy, nhưng...”
Giọng nói của người đàn ông đột ngột dừng lại.
Ngay sau đó, Ninh Mộc Nhiên nhìn thấy người đàn ông từ từ quay lại, lộ ra khuôn mặt tuấn tú khiến cô kinh ngạc nhưng không thể tưởng tượng nổi. Anh chính là người đàn ông mà cô tình cờ gặp trên phố ngày hôm qua.
Anh... lại chính Chiến Thiệu Lâm.
Là bố của tiểu thái tử nhà họ Chiến.
“Tôi không hề tin cô.”
Đôi môi của Chiến Thiệu Lâm khẽ mở, đôi mắt đen như chim ưng đột nhiên như muốn quắp lấy cô.
Trong không khí dường như vẫn còn phảng phất mùi hương hoa dành dành thoang thoảng trên người cô, phải nói là rất hấp dẫn anh.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã khiến cho Ninh Mộc Nhiên nắm chặt năm ngón tay xinh đẹp của mình, các đốt ngón tay hơi trắng bệch.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chủ động rút khỏi dự án này. Xin cậu Chiến cứ yên tâm.”
Cô cố gắng đứng thẳng lưng, biết rõ có nói tiếp cũng sẽ không có kết quả gì.
Chiến Thiệu Lâm không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy.
“Chỉ định cô là quyết định của con trai tôi, còn đuổi việc cô là quyết định của tôi. Cô biết nên trả lời như thế nào rồi chứ?”
Vốn dĩ Chiến Thần Dạ vẫn luôn xa cách với anh nên anh không hy vọng sẽ tranh chấp với cậu bé vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Ánh mắt của Ninh Mộc Nhiên không hề trốn tránh, mà nhìn thẳng vào anh.
“Tôi sẽ nói với cậu chủ nhỏ rằng tôi không khỏe nên không hợp với dự án này.”
“Cô có thể đi được rồi.”
“Được.” Ninh Mộc Nhiên không chút do dự xoay người rời đi, lúc bước tới cửa vẫn không cam lòng nên đã lấy dũng khí cắn răng nói: “Cậu Chiến dựa vào bằng cấp để phán xét tài năng của một người, có phải quá nông cạn rồi không?”
A Triệt đang đứng phía sau toát mồ hôi lạnh, cô Ninh này đang lên án cậu Lâm phân biệt đối xử với những người có trình độ học vấn thấp ư?
Quá to gan rồi.
“Tôi không nông cạn với người khác mà tôi chỉ nông cạn với cô thôi.”
Lời nói không hề có sự ấm áp nào của Chiến Thiệu Lâm truyền đến. Ninh Mộc Nhiên oán hận nắm chặt tay, cơn tức giận dồn dập trong lồng ngực. Chỉ vì ngày hôm qua cô nói rằng anh rất giống với Chiến Quân Phi sao?
Nhưng rõ ràng đó là sự thật.
Ai đã cho anh dũng khí tự luyến như vậy, làm như ai cũng có ý định tiếp cận anh à?
Sự tức giận nhảy nhót trên khuôn mặt của Ninh Mộc Nhiên, quả thật tức điên lên mà.
Nhưng nghĩ thông suốt rồi thì khó trách Bảo Bối nhà mình lại giống anh đến vậy.
Chiến Quân Phi và anh là họ hàng, có thể không giống được sao? Ngay khi Ninh Mộc Nhiên vừa rời đi, điện thoại di động của Chiến Thiệu Lâm vang lên.
Anh bấm phím nghe, đó là bác Tang, tổng quản gia của tòa dinh thự nhà họ Chiến.
Giọng nói của bác Tang cung kính mà đôn hậu: “Cậu Lâm, hôm nay từ sau khi cậu chủ nhỏ được đưa về vẫn cứ luôn rầu rĩ không vui.”
Ông ta đã ở dinh thự nhà họ Chiến nhiều năm, từ lâu đã vượt qua thân phận của một người giúp việc bình thường, đã sớm coi cậu chủ nhỏ như người thân của mình.
“Đừng lo lắng cho nó, tính khí của trẻ con.” Chiến Thiệu Lâm không quan tâm.
Bác Tang sửng sốt, sau đó lại dè dặt nói thêm: “Nhưng lúc nãy lúc ăn cơm, cậu chủ nhỏ lại đột nhiên hỏi tôi về chuyện của mẹ…”
Khi Chiến Thiệu Lâm nghe xong lời này, toàn bộ sắc thái đều trở nên hung ác nham hiểm.
Mặc dù cách ống nghe nhưng bác Tang cẫn cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ Chiến Thiệu Lâm.
“Không phải tôi đã nói ở dinh thự nhà họ Chiến cấm nhắc tới người phụ nữ đó sao?”
“Cậu chủ nhỏ còn bé cho nên đương nhiên sẽ tò mò khi nhìn thấy người khác có mẹ, điều đó cũng hợp lý ạ.”
“Nó lại hỏi nữa thì hãy nói cho nó biết mẹ của nó đã chết vì sinh khó rồi. Trên thế giới cũng không có người phụ nữ nào như vậy nữa.” Chiến Thiệu Lâm nóng nảy kéo cà vạt rồi cúp điện thoại, điều này khiến bác Tang ở đầu dây bên kia hơi ngẩn người.
Bên trong dinh thự nhà họ Chiến, bác Tang thở dài bất lực.
Ông ta cẩn thận cất điện thoại, trong lòng tràn đầy phức tạp.
Cậu chủ nhỏ được người ta đặt trước dinh thự nhà họ Chiến, lai lịch quá mức thần bí, mẹ là ai cũng không thể điều tra ra được.
Những năm gần đây, mặc dù cậu Lâm đã cung cấp mọi nhu cầu vật chất cho cậu chủ nhỏ, nhưng tâm tư tình cảm của trẻ con rất nhạy cảm. Điều chúng cần nhất chính là sự yêu thương chăm sóc và bầu bạn của bố mẹ.
Cậu Lâm vẫn cứ luôn… vẫn luôn tức giận vì không thể điều tra được đã bị ai tính kế mà gây ra chuyện bị gièm pha có con riêng. Hơn nữa, cộng với sự thiếu kiên nhẫn đối với trẻ con nên từ đầu đến cuối cậu chủ nhỏ sống chẳng vui vẻ gì.
Bùm.
Trong căn phòng trẻ con rất lớn, Chiến Thần Dạ dựa đầu vào tấm ván cửa ở trong góc nghe lén, vô tình đập đầu vào tường khiến cậu bé nhíu mày liên tục.
Chiếc điện thoại đời cũ của bác Tang bị rò rỉ âm thanh rất nghiêm trọng.
Cậu bé cố tình không khóa cửa phòng lại và đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện giữa bác Tang và Chiến Thiệu Lâm.
Đúng như cậu bé đoán, bố cậu không có ý định nói ra thân phận của mẹ mà còn cố tình lừa rằng mẹ cậu đã chết...
Tại sao lại muốn lừa cậu chứ?
Bác Tang nghe thấy động tĩnh trong căn phòng trẻ em thì lập tức quay phắt người đi đến.