Ninh Mộc Nhiên dốc sức tát lên mặt Chiến Quân Phi một cái, hai mắt đỏ lên vì tức giận, trải tim cũng theo đó đập thình thịch không ngừng, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không cho phép anh sỉ nhục Bảo Bối, nó cũng là con của anh, là con ruột của anh."
"Cô dám đánh tôi?"
Chiến Quân Phi bị tát đến mức nghiêng mặt sang một bên, anh ta nhìn Ninh Mộc Nhiên với ánh mắt không thể tin được.
Giống như một con báo vừa mới bị chọc tức, sau khi lấy lại tinh thần, anh ta cũng trở tay tát cho Ninh Mộc Nhiên một bat tay.
Cái tát này trực tiếp khiến màng nhĩ của Ninh Mộc Nhiên ong ong còn trên mả thì in hằn năm dấu tay đỏ tươi, thậm chí ngay cả sức chống cự cũng yếu đi, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc mà tuyệt vọng hét lên: "Cút ngay, anh làm vậy là cưỡng bức đó, cửu với... Chiến Quân Phi, nếu anh dám động vào tôi thì tôi nhất định sẽ giết anh."
Mộ Huy Thành bận việc không thể đến được nên Chiến Thiếu Lâm định rời khỏi câu lạc bộ, lúc đi qua ngã rẽ ở hành lang, anh nhìn thấy hai vệ sĩ mặc đồ đen giữ cửa trước phòng 6806, dáng vẻ ngậm điếu thuốc trong miệng vừa cứng ngắt vừa thô kệch.
Mãi mà thang máy vẫn chưa đến, Chiến Thiếu Lâm đang đợi thang máy ở trước cửa thang máy thì loáng thoáng nghe thấy một loạt tiếng vỡ đồ loảng xoảng ở trong phòng, khiến đầu lông mày của anh càng nhíu chặt hơn.
Câu lạc bộ Giang Nam là một câu lạc bộ giải trí ở trong tay của Mộ Huy Thành, tầng cao nhất thường rất ít khi mở cửa cho khách hàng bình thường để cố gắng đảm bảo chất lượng cho khách hàng ở tầng cao nhất, nhưng rõ ràng, vị khách hàng ở trong phòng 6806 này cũng không phải loại tốt lành gì...
"Chậc, lần này e rằng cậu Phi gặp trúng một trái ớt nhỏ rồi."
"Không phải người phụ nữ không vâng lời kia đã sinh cho cậu Phi một đứa con rồi à? Nói không chừng đó là tình thú của vợ chồng son người ta thôi, ha ha, nhưng nói thật thì người phụ nữ tên Ninh Mộc Nhiên kia rất đẹp, đúng kiểu ngực tấn công mông phòng thủ, giữa eo thì thon nhỏ.."
"Đúng, đúng đó, làn da mềm mịn cứ như vắt ra nước được luôn ấy chứ..."
Vệ sĩ giữ cửa cũng nghe thấy động tĩnh trong phòng, không khỏi ríu rít nói đùa.
Ting.
Thang máy đã đến, cửa cũng mở ra nhưng Chiến Thiếu Lâm không đi vào mà đi ngược lại về phía phòng 6808.
A Triệt vẫn đi theo phía sau Chiến Thiệu Lâm, thấy anh chuyển hướng thì có hơi ngẩn người.
Không phải cậu Lâm muốn rời đi rồi sao?
Chiến Thiếu Lâm vừa bước đến gần phòng 6806, có lẽ còn cách nơi đó khoảng một mét.
“Đứng lại.” Hai tên vệ sĩ giơ tay chỉ về phía anh, thái độ không mấy thân thiện: “Anh là ai? Ông chủ của chúng tôi đang làm việc ở bên trong, anh muốn làm gì?”
Gương mặt anh tuấn của Chiến Thiếu Lâm trầm xuống, không đợi anh lên tiếng thì A Triệt đã hết sức tự giác ra tay, tên vệ sĩ còn chưa thấy rõ A Triệt đến gần như thế nào thì ngón tay đang chỉ vào Chiến Thiệu Lâm của hắn ta đã bị A Triệt túm lấy.
Răng rắc...
Một âm thanh giòn giã vang lên, tên vệ sĩ cảm nhận được khớp xương trong tay mình gãy nát, làm anh ta đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ kịp than đau một tiếng.
Chiến Thiếu Lâm đứng trước mặt vệ sĩ, giống như một vị vua từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt không hề thay đổi hỏi: "Vừa nãy các người nói người ở bên trong là ai?"
"Chúng tôi là người của cậu Phi, anh... anh không chọc nổi đâu..."
Tên vệ sĩ mới vừa dứt lời thì A Triệt đã bước về phía trước, bắt lấy cánh tay của tên vệ sĩ rồi dứt khoát bắt chéo hai tay anh ta ra phía sau lưng, khiến mặt của tên vệ sĩ trắng bệch kêu rên vì đau đớn, không còn chút sức lực để phản kháng lại mà chỉ run rẩy nói ra một câu: "Là cậu Phi và bạn gái trước đây của cậu ấy, Ninh, Ninh Mộc Nhiên..."
Giờ phút này, A Triệt và Quách Đạt đều cảm nhận được một luồng áp suất thấp lan tràn trong không khí, hai người liếc nhìn nhau.
“Cậu Lâm?” A Triệt hoảng sợ xin ý kiến của Chiến Thiệu Lâm.
Trong mắt Chiến Thiếu Lâm lóe lên một tia rét lạnh làm người ta không thể nhìn thấu, một lúc sau, anh mới thong thả xắn ống tay áo của bộ âu phục tối màu trên người, lạnh lùng nói ra một câu: "Ra thông báo thu xếp cho những người ở tầng cao nhất dọn đi."
Lông mày của A Triệt chợt nhảy dựng lên, cậu Lâm muốn đích thân ra tay à?
Trong phòng, trận chiến của Ninh Mộc Nhiên và Chiến Quân Phi đổi từ ghế sô pha xuống sàn nhà, Ninh Mộc Nhiên bị Chiến Quân Phi đè lên người, ảo trên người cũng bị xé rách.
Quần áo mùa hè rất mỏng lộ ra làn da trắng nõn, hơn nữa còn thoang thoảng mùi hương của hoa dành dành, hai đầu gối của Chiến Quân Phi nửa quỳ trước người Ninh Mộc Nhiên, dáng vẻ mơn trớn cổ của cô hết sức để tiện.
"Nhìn cô thế này có lẽ mấy năm nay đã thoải mái không ít nhỉ? Con cũng đã sinh rồi, tôi không chê cô đã là coi trọng cô lắm rồi, cô còn ở đây giả vờ giả vịt như gái còn trinh gì chứ?"
Anh ta vừa dứt lời đã cúi xuống cắn vào vai cô một cách tàn nhẫn, chỉ hận không thể cắn đứt một miếng thịt ra.
Ninh Mộc Nhiên bị Chiến Quân Phi đè chặt cứng, không nhúc nhích được, đau đớn đến mức nước mắt của cô lập tức trào ra.
Giãy giụa mãi cũng không thể thoát khỏi anh ta.
Ánh sáng mờ ảo chiếu rọi trên đỉnh đầu, không khí lạnh lẽo như chạm vào da thịt, hai mắt cô đỏ bừng, cả người cũng run lên!
Cứu mạng...
Ai có thể đến cứu cô với?