Chương 16: Cô còn muốn ôm tôi bao lâu?
Đôi mắt đen nhánh và trong suốt như thể dòng suối trong vắt chảy ra từ khe núi, không chút tì vết. Mái tóc đen và nước da trắng như tuyết hòa vào nhau, đôi mắt Chiến Thiệu Lâm hơi tối sầm lại.
Đột nhiên, anh lại liên tưởng đến những trận náo loạn của Chiến Thần Dạ, hoàn toàn không còn sự hiểu chuyện và kiềm chế như trước đây, ánh mắt anh lại trở nên lạnh lùng hơn.
"Một người phụ nữ tâm cơ sâu sắc thì có gì tốt?"
A Triệt gãi đầu, lúng túng giả vờ ho khan rồi chậm rãi nói: "Tôi nghe bác Tang nói gần đây cậu chủ nhỏ luôn nhắc đến mẹ ruột của cậu ấy. Có lẽ cậu ấy không thực sự quan tâm đến cô Ninh này mà là không thích anh và cô Ninh Lan Ngọc quá thân thiết sẽ chiếm mất vị trí của mẹ cậu ấy, cho nên mới cố ý mượn đề tài này để nói chuyện của mình."
Cằm Chiến Thiệu Lâm căng chặt: "Vậy nên người phụ nữ này mới bị nó tùy tiện lấy ra để chống lại tôi?"
"Ai có thể đoán được tâm tư của một đứa trẻ chứ?"
Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh.
A Triệt di chuyển chân phải sang chân ga, vừa định đạp lên thì tình cờ nhìn thấy trong gương chiếu hậu, Ninh Mộc Nhiên đứng dậy đi về phía giữa dòng xe cộ với vẻ bất cần.
Anh ta kinh hoảng thốt lên.
"Không xong rồi, cô Ninh đó hình như đang muốn tự sát!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Chiến Thần Dạ thoáng qua trong đầu Chiến Thiệu Lâm, ma xui quỷ khiến, anh mở miệng: "Dừng xe!"
…
Ninh Mộc Nhiên lướt qua vỉa hè và khó khăn đi vài bước về phía đường.
Cổ tay bất ngờ bị người ở phía sau bắt lấy.
Vốn dĩ cô đã trật chân rồi, đi đường lại nghiêng ngả lảo đảo, lần này đã trực tiếp đau đớn đến nỗi khuôn mặt tái nhợt và toát mồ hôi lạnh.
Cơ thể đập vào lồng ngực rắn chắc của ai đó.
Chân phải của cô đang treo lơ lửng trên không, một chân chạm đất, chóp mũi cũng bị va đập rất đau, phải liên tục hít mấy hơi khí lạnh.
Vừa ngước mắt lên đã đối mặt với đôi mắt lạnh lùng hung ác của Chiến Thiệu Lâm...
"Cô đang làm gì đấy?"
Ninh Mộc Nhiên bị anh làm cho kinh hãi, không sợ chết mà quát lại: "Câu này không phải nên là tôi hỏi anh sao? Tôi đang định nhặt điện thoại, anh đột nhiên kéo tôi lại làm gì? Anh Chiến, hình như tôi đâu đắc tội gì với anh nhỉ?"
Nhặt điện thoại?
Cô đang nhặt điện thoại?
Chiến Thiệu Lâm nhìn về hướng cô đang chỉ, một chiếc điện thoại di động màu trắng đang nằm yên lặng trên mặt đất, dường như đang muốn biểu lộ sự ngốc nghếch của anh. Cô chỉ nhặt điện thoại di động mà thôi, vậy mà anh còn tưởng rằng cô đang tự sát!
Đôi môi mỏng của Chiến Thiệu Lâm mím chặt, anh quay đầu rời đi không nói một lời.
Ninh Mộc Nhiên chẳng hiểu ra sao, tính tình của người giàu có đều kỳ quái như vậy sao?
Cô tiếp tục đi về phía điện thoại di động đang nằm trên đường, nhưng không thấy một chiếc Magotan màu đen lao thẳng tới cô, tốc độ càng thêm kỳ lạ, thậm chí cả không khí cũng như bị xuyên thủng giữa chừng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chân Ninh Mộc Nhiên như treo một quả tạ ngàn cân, không thể nhúc nhích, da đầu tê dại...
Tim cô đập loạn xạ, cô sợ hãi tới mức nhắm chặt mắt lại!
Xong rồi!
“Cẩn thận!” Giọng nam bình tĩnh đột nhiên truyền đến.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Ninh Mộc Nhiên chỉ cảm thấy eo và bụng căng cứng, lập tức rơi vào một vòng tay rộng rãi ấm áp.
Cùng với tiếng gió gào thét và tiếng gầm rú của ô tô, cô bị người đàn ông vồ về phía trước.
Cả hai lộn vòng trên vỉa hè hai vòng, trước mắt chỉ còn lại trời đất xoay tròn, một mảnh mờ mịt...
“Mẹ kiếp, có nhìn đường không?” Chủ xe Magotan hạ cửa kính xe xuống, kiêu ngạo chửi bới Ninh Mộc Nhiên và Chiến Thiệu Lâm.
Ninh Mộc Nhiên nằm ngửa trên mặt đất như một kẻ ngốc, trên người còn chống đỡ thân hình cao lớn của Chiến Thiệu Lâm...
Hai người im lặng nhìn nhau, một khoảng lặng kỳ lạ lan tỏa...
Chiến Thiệu Lâm chống một cánh tay xuống đất, lông mày cau lại: "Cô còn muốn ôm tôi bao lâu nữa?"
Ninh Mộc Nhiên cúi đầu nhìn mới nhận ra vừa rồi khi cô bị anh ôm vồ tới, hai tay cô quờ quạng lung tung trên không, không ngờ lại biến thành một cánh tay ôm lấy thắt lưng cường tráng của anh, cô đột nhiên xấu hổ.
Cô nhanh chóng thả anh ra, đứng dậy khỏi mặt đất, tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh...
Trong lòng nghĩ lại mà sợ chết khiếp, chỉ suýt một chút nữa thôi, có lẽ cô chết bất đắc kỳ tử trên đường rồi.
Nhưng cô không ngờ rằng Chiến Thiệu Lâm lại cứu cô!