Ninh Mộc Nhiên nhìn chằm chằm vào tờ giấy mỏng trắng đến phát sáng, nhưng nghe thấy nửa câu sau của Chiến Quân Phi thì nhíu chặt mày.
"Anh muốn tôi làm gì thì anh mới chịu tin tôi vẫn luôn loay hoay với công việc và chăm sóc con, trong suốt bốn năm qua tôi bận đến mức không có thời gian yêu đương?"
"Ồ, xem ra cô vẫn rất che chở cho anh ta."
Ninh Mộc Nhiên không giải thích mà dứt khoát lấy phong bì đựng tờ chi phiếu ra, cô đưa phong bì cho Chiến Quân Phi, thận trọng trao đổi: "Chỗ này tôi có ba mươi vạn, anh có thể đưa chứng từ mượn tiền cho tôi trước được không, thay vào đó tôi sẽ ký đơn ghi nợ bảy mươi vạn cho anh?"
So với việc để Tống Mỹ Xuyên gánh món nợ lãi suất cao thì thà mượn tiền của Chiến Quân Phi còn hơn, ít nhất sẽ yên tâm hơn một chút, cũng không đến mức bị doạ sẽ đày ra biển cho cá mập ăn...
Nghe vậy, Chiến Quân Phi nở nụ cười vô cùng quỷ dị, anh ta giơ tay bùng ngón tay một cái, chỉ trong chớp mắt cửa đã được đẩy ra, một nhân viên phục vụ bước vào với một khay đầy rượu trên tay.
Rượu đỏ, rượu trắng, rượu cocktail đầy đủ các loại...
Khay rượu được đặt trên chiếc bàn trà màu đen trước mặt, đầu ngón tay thon dài của Chiến Quân Phi lướt qua bình rượu, ngoắc tay khiêu khích Ninh Mộc Nhiên:
"Nếu cô uống hết số rượu này, tôi sẽ cân nhắc việc chấp nhận lời đề nghị của cô?"
Trong khay có hơn mười bình rượu, từ trước đến nay tửu lượng của Ninh Mộc Nhiên vẫn luôn không tốt, cho dù tình thế buộc cô phải xã giao thì cô cũng không thể chống đỡ được hết một phần tư bình.
Ninh Mộc Nhiên nhíu mày: "Anh biết rõ tửu lượng của tôi không tốt, vậy mà vẫn làm khó tôi"
Chiến Quân Phi vẫn giữ vẻ mặt như cũ: "Cô không muốn thì có thể đi, chỉ cần cô chịu được cảnh Tống Mỹ Xuyên bị người của Trần Lượng băm thành tám mảnh..."
Tên khốn kiếp này, lấy loại chuyện này ra để uy hiếp thì sao cô có thể nhẫn tâm rời đi đây?
Ninh Mộc Nhiên nghiên chặt răng, không biết lấy can đảm ở đâu mà cầm lấy một bình rượu liều mạng rớt vào miệng, uống hết chai này tới chai khác, nhiều loại rượu pha lẫn với nhau khiến cổ họng của cô đau rát như thiêu đốt.
Lượng rượu càng ngày càng nhiều dẫn đến việc rượu tràn khỏi khoé môi chảy xuống, dần dần cô cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người bắt đầu nóng lên...
Chiến Quân Phi trơ mắt nhìn cô uống một hơi bốn bình rượu, uống đến mức sắp nôn hết ra nhưng vẫn không hề dừng lại, động tác ngửa cái cổ thon dài uống rượu dưới ánh đèn rực rỡ của cô càng trở nên mông lung mỹ lệ hơn vài phần, làm cho thân dưới của anh ta dấy lên một ngọn lửa.
Ninh Mộc Nhiên...
Bốn năm trước đã từng ngủ với cô một lần, hôm nay không thể để những gã đàn ông khác tiếp tục chiếm của hội được...
Nghĩ đến đây, đột nhiên Chiến Quân Phi dùng một tay ôm Ninh Mộc Nhiên vào lòng sau đó xoay người đè cô lên ghế sô pha, đầu óc Ninh Mộc Nhiên đã không còn tỉnh táo nữa, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, nhưng cô vẫn cảm nhận được nguy hiểm mà vội ra sức cắn mạnh vào lưỡi mình, cố gắng dùng cơn đau để buộc bản thân duy trì lý trí.
"Chiến Quân Phi, anh buông ra." Ninh Mộc Nhiên liều mạng đẩy anh ta ra nhưng không có tác dụng gì.
Chiến Quân Phi nhanh chóng lấn tới, hô hấp cũng trở nên gấp gáp trêu tức cô: "Kêu đi, cô kêu càng lớn thì tôi càng thích. Năm đó suýt chút nữa cô đã thành vợ của tôi rồi, hiện tại người khác có thể chạm vào cô thì sao tôi không thể chứ? Không phải cô rất che chở cho cái tên gian phu kia à, bây giờ mau gọi anh ta đến cứu cô đi."
Ninh Mộc Nhiên hối hận rồi, hối hận vì một mình đến tìm anh ta.
Ninh Mộc Nhiên dùng tất cả những chiêu mình có thể dùng được như cào cấu, đấm đá, đạp cắn anh ta, nhưng sức lực của nam nữ cách biệt quá lớn nên căn bản cô không thể nào chống lại được, vì thế cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc nhẹ giọng nói:
"Chiến Quân Phi, anh đừng như vậy, chúng ta vẫn còn một đứa con, anh bình tĩnh lại đi, chúng ta có rất nhiều chuyện cần phải nói..."
“Đừng nhắc tới đứa tạp chủng kia nữa” Bỗng nhiên Chiến Quân Phi nổi giận đến mức hai mắt đỏ ngầu: “Năm đó tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao cô lại phá bỏ cái thai, hóa ra cố tìm mọi cách sinh nó ra để bây giờ dùng nó uy hiếp tôi, cô..."
Bốp!