Chương 8: Gặp lại người xưa
Ninh Mộc Nhiên đưa mô hình, xoa đỉnh đầu cậu nhóc: “Con ở đây chờ mẹ một lát, đừng chạy lung tung, đợi mẹ đi toilet nhé.”
“Vâng ạ thưa nữ vương bệ hạ của con.” Ninh Bảo Bối không nỡ tháo kính râm xuống, làm động tác ga lăng lễ phép với Ninh Mộc Nhiên.
Ninh Mộc Nhiên bị chọc cười, quay người đi về phía toilet.
Không ngờ ở góc hành lang bên ngoài toilet cô lại đâm phải một người ở đối diện.
“Thật xin lỗi…”
Một mùi nước hoa dành dành của GrandExtrait thơm ngát xông vào mũi, chóp mũi Ninh Mộc Nhiên vừa hay hơi ngứa, vừa mới xin lỗi xong lại không nhịn được hắt xì một cái.
Cho dù cô kịp thời che miệng nhưng nước bọt vẫn bắn ra.
Hàng mi dài của Ninh Mộc Nhiên hơi rung rinh, cô xấu hổ đỏ ửng mặt, lại vội vàng thành khẩn nói xin lỗi…
Đâu rất lâu rồi cô không ngửi thấy mùi nước hoa này.
Năm ấy khi nhà họ Ninh chưa phá sản, cô cũng yêu thích ấn bản của bộ sưu tập này nhất, sang trọng lại tinh tế, nhưng bây giờ cô thích trở về với sự tự nhiên hơn.
“Cô làm cái gì thế hả? Đi không nhìn đường à?” Ninh Lan Ngọc nhìn bộ váy phiên bản cao cấp của mình bị nước bọt dính vào, trách mắng không chút khách khí: “Có biết bộ váy này của tôi… Ninh Mộc Nhiên?”
Ninh Mộc Nhiên rút khăn ướt ra lau khóe miệng, nhận ra người phụ nữ đối diện này là Ninh Lan Ngọc.
Trên người cô ta mặc chiếc váy mới nhất của Gucci, trên tay là chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn, chân đi đôi giày cao gót đính pha lê, cả người toàn đồ trang sức lấp lánh, tất cả đều là hàng hiệu xa xỉ.
Nhà họ Ninh cũng là một trong bốn gia đình giàu có ở Ân Thành.
Ninh Kiến Đình chỉ là chi thứ còn Ninh Lan Ngọc là con gái của nhà trưởng.
Hai người cũng đã từng học chung một lớp tại trường đại học, tuy là người một nhà nhưng tình cảm giữa bọn họ cũng không mặn mà gì.
Kể từ khi Ninh Kiến Đình biến mất bốn năm trước, cô chưa bao giờ nhìn thấy những người trong giới này lần nào cả.
Không ai cho than củi trong ngày tuyết rơi, phần nhiều là những kẻ giậu đổ bìm leo.
Nhưng thật không ngờ cô lại gặp được Ninh Lan Ngọc.
Ninh Lan Ngọc nhìn Ninh Mộc Nhiên từ trên xuống dưới, đánh giá cách ăn mặc của cô thấy không hề mặc đồ xa xỉ, quần áo vô cùng đơn giản mộc mạc, ngoài diện mạo xinh đẹp ra thì chẳng có gì tỏa sáng.
Sự công kích của cô ta lập tức đã yếu bớt đi, khuôn mặt lộ ra nụ cười cao quý, thân thiện giơ tay kéo tay Ninh Mộc Nhiên.
“Suýt chút nữa tôi không dám tin đây thật sự là cô. Bốn năm nay cô cũng không liên lạc với chúng tôi. Nghe nói Chiến Quân Phi cũng đã hủy bỏ hôn ước với cô rồi, bây giờ cô sống vẫn tốt chứ?”
Một câu miêu tả nhẹ nhàng bâng quơ, không hề trực tiếp châm chọc vào sự nghèo túng của Ninh Mộc Nhiên nhưng từng câu từng chữ lại lộ ra cảm giác cao cao tại thượng.
Từ bốn năm trước Ninh Mộc Nhiên đã sớm quen với những lời này, còn nghe được nhiều câu thẳng thắn hơn nhiều so với những lời của Ninh Lan Ngọc.
Cô thờ ơ như không có chuyện gì, vân vê sợi tóc bên tai, nhẹ giọng nói: "Tôi đang sống rất tốt, cảm ơn cô đã quan tâm."
“Nếu như cô có chỗ nào cần giúp đỡ thì có thể tới tìm tôi, tôi sẽ không chê cô đâu.”
Chậc, cứ làm như cô không còn nhà họ Ninh thì sẽ sống như con chó không bằng. Ninh Mộc Nhiên nhếch môi thành một nụ cười không chê vào đâu được, tự tin thản nhiên nói: “Được thôi, nếu như cô có điều gì cần giúp đỡ cũng có thể tới tìm tôi trợ giúp.”
Nụ cười trên khóe miệng Ninh Lan Ngọc hơi dừng lại một chút: “Cô buồn cười thật đấy, tôi thì có cái gì mà cần cô giúp đỡ?”
“Vậy cái váy này còn cần tôi bồi thường không nhỉ?”
“Không cần, chỉ có hơn một trăm vạn thôi, số tiền tôi tiện tay quyên góp cho hội phúc lợi cũng không chỉ dừng ở con số này.”
“Tốt quá, có nhiều tiền làm từ thiện như thế, ông cụ nhà họ Ninh nhất định rất vui mừng.” Ninh Mộc Nhiên mỉm cười chỉ vào toilet: “Tôi hơi vội, phải vào trong đó trước đây. Sau này có thời gian thì ta lại liên lạc với nhau.”
Ninh Lan Ngọc nhìn theo hướng Ninh Mộc Nhiên rời đi, cúi đầu xì một tiếng, ánh mắt nhìn xuống chiếc váy đang mặc trên người lập tức lại hiện lên vẻ chán ghét. Thật đúng là xui xẻo.
Có điều nhìn thấy Ninh Mộc Nhiên đã từng được tôn vinh là hoa khôi giảng đường nay lại biến thành trò cười, cũng là một chuyện rất hay ho.
…
Cùng lúc khi Ninh Mộc Nhiên và Ninh Lan Ngọc bất ngờ gặp nhau, Ninh Bảo Bối cũng gặp một người đàn ông đã xa cách nhiều năm.
Mới đầu Ninh Bảo Bối đợi Ninh Mộc Nhiên cảm thấy rất nhàm chán, bèn đi dạo quanh khu vực quần áo trẻ em.
Cách một kệ hàng hóa, cậu bé bỗng nghe thấy cuộc đối thoại ngọt ngào ở phía đối diện phát ra.
“Người yêu ơi, anh nói xem con của chúng ta là bé trai hay bé gái?”
Người đàn ông ôm eo cô gái, giọng nói khêu gợi tràn đầy sự cưng chiều: “Chỉ cần là con của em sinh ra, trai hay gái anh đều thích hết.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Cô gái hờn dỗi nói, vỗ nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông: “Hiện giờ nhà họ Chiến đang phát triển mạnh mẽ, mẹ chồng tương lai chắc chắn sẽ càng thích cháu trai để kế thừa gia nghiệp…”
Ninh Bảo Bối rùng hết cả mình.
Ôi, người lớn thật sự buồn nôn quá.
Ninh Bảo Bối bĩu môi định rời đi, lơ đãng nhìn xuyên qua khe hở giữa quần áo đang treo, nhìn thấy rõ diện mạo của đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, chân cậu bé nhất thời hơi lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững. Vậy mà người đàn ông đó lại là… Chiến Quân Phi.
Là ông bố trên danh nghĩa của cậu bé.
Từ khi bắt đầu có trí nhớ, Ninh Bảo Bối đã hỏi những chuyện liên quan đến bố mình.
Ninh Mộc Nhiên cũng hoàn toàn không có suy nghĩ lừa gạt con, hơn nữa với trí thông minh của cậu, chỉ thoáng một cái đã đoán ra được thân phận của Chiến Quân Phi.
Biết được năm đó Chiến Quân Phi không cần cậu, cậu hơi cắn môi, thế thì cậu cũng không cần tên đàn ông này, cậu có Ninh Mộc Nhiên là đủ rồi.
Đôi mắt tròn đen láy của Ninh Bảo Bối đảo qua một vòng, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra đầy vẻ ghét bỏ, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này chiếc điện thoại trẻ em trong túi bỗng nhiên vang lên.
Cậu bé mở ra nhìn thoáng qua, là một tin nhắn rác…
Nhưng một tiếng ding dong này vang lên cũng đã kinh động tới Chiến Quân Phi và Mộ Quế Như đang dây dưa với nhau.
“Người nào thế?” Chiến Quân Phi tưởng là có người đang chụp trộm ảnh, vung cái giá treo hàng ra, một tay tóm lấy cánh tay của Ninh Bảo Bối, lại kinh ngạc phát hiện thì ra là một đứa trẻ.
Tay chân nhỏ bé của Ninh Bảo Bối ra sức giãy giụa nhưng không được, bị tóm lấy rất đau.
“Buông tôi ra!”
Cậu bé bắt đầu chán ghét tên đàn ông này!
“Quân Phi, đứa bé này… sao giống anh thế?” Mộ Quế Như kinh ngạc bước qua, nhìn khuôn mặt của Ninh Bảo Bối có năm phần giống với Chiến Quân Phi, cô ta hơi ngẩn người.
Giờ phút này Chiến Quân Phi cũng chú ý được điều gì đó: “Cậu là con nhà ai?”
Ninh Bảo Bối nắm bàn tay thật chặt thành nắm đấm, nghĩ tới việc Ninh Mộc Nhiên bị người này bỏ rơi và phản bội, cậu bé chợt lộ ra một vẻ ấm ức vô tội: “Bố ơi, bốn năm rồi bố vẫn chưa đưa tiền cấp dưỡng, mẹ thật sự hết cách rồi mới để cho con tới tìm bố…”
Tiền cấp dưỡng?
Mộ Quế Như trợn tròn hai mắt.
Chiến Quân Phi túm lấy cổ tay Ninh Bảo Bối, càng dồn sức lực bóp chặt: “Lặp lại lần nữa xem!”
“Hu hu, tuy rằng lúc trước mẹ chỉ là người giúp việc trong gia đình nhưng mà bố nhất định phải tuyệt tình như vậy sao? Để được ở bên cạnh chị gái xinh đẹp này, bố đuổi mẹ con con cô nhi quả phụ ra ngoài ở, không có lấy một chút quan tâm.”
“Bây giờ ngay cả tiền học của con cũng không đóng được, chị gái xinh đẹp ơi, mẹ con em thật sự không sống nổi nữa…”
Vành mắt tên nhóc đỏ ửng lên, thút thít nghẹn ngào lại mềm mại yếu đuối, không hề ý thức được những lời nói này đã khơi gợi sóng gió như thế nào giữa Mộ Quế Như và Chiến Quân Phi…
Biểu cảm trên khuôn mặt của Mộ Quế Như từ từ cứng ngắc lại.
Đứa bé này là con riêng của Chiến Quân Phi sao?
Sau khi cô ta mang dòng họ thứ của nhà họ Mộ, mấy năm gần đây cô ta lại rất nổi tiếng, có rất nhiều những người trẻ tuổi tài năng theo đuổi cô ta. Cô ta đã lựa chọn ra trong hàng ngàn người, đồng ý với Chiến Quân Phi, nhưng anh ta lại có một đứa con riêng?
“Quế Như, em đừng nghe nó nói lung tung, anh không có đứa con trai lớn như vậy đâu, càng không có chuyện lằng nhằng với người giúp việc trong nhà.” Chiến Quân Phi liếc mắt nhìn Ninh Bảo Bối đầy vẻ hung dữ: “Nó thậm thà thậm thụt, nhất định không có ý gì tốt đẹp.”
Nói xong, gân xanh trên trán anh ta nổi lên, hung tợn chất vấn Ninh Bảo Bối: “Nói, mẹ của mày là ai? Bảo mày theo dõi chụp trộm tao để làm gì?”
“Tôi bảo chú thả tay ra, chú làm đau tôi rồi!” Xương tay Ninh Bảo Bối hơi lâm râm đau nhức, khuôn mặt nhỏ bé lạnh lùng bạnh ra, cũng không giả bộ yếu đuối nữa, sự chán ghét trong lòng đối với Chiến Quân Phi lại nâng cao thêm một bậc.
Bực quá đi mất, vậy mà cậu lại là con của tên đàn ông này.
Cậu bé cúi đầu cắn một cái lên cổ tay Chiến Quân Phi.
“Hít…” Chiến Quân Phi hít vào một ngụm khí lạnh, vung tay ra lập tức quăng Ninh Bảo Bối sang một bên.
Ninh Bảo Bối không đứng vững, ngã đập ra phía sau…
Mộ Quế Như thấy thế, theo bản năng muốn kéo cậu bé lại nhưng một bóng người đã nhanh hơn cô ta.
Là Ninh Mộc Nhiên đã quay lại từ toilet.