Vừa rồi cô lại dám chỉ trích Chiến Thiếu Lâm!
Nhìn chiếc xe sang trọng màu đen lái khỏi tầm mắt của mình, không biết vì sao trong lúc xe biến mất khỏi tầm nhìn, trong lòng cô cũng dâng lên một cảm giác mất mát trống rỗng.
Tít tít.
Lúc này, điện thoại di động của cô rung lên.
Cô mở ra xem, là tin nhắn đa phương tiện từ một dãy số lạ hoắc, đính kèm một bức ảnh khiến Ninh Mộc Nhiên trố mắt nhìn.
Bối cảnh trong ảnh là buổi chiều cô và Chiến Thiếu Lâm ở bệnh viện, hai người rẽ vào khúc cua qua hành lang, cô đúng lúc kéo tay của Chiến Thiếu Lâm, hai người cùng đi vào thang máy,
Do góc chụp nên trông Ninh Mộc Nhiên và Chiến Thiệu Lâm dựa vào nhau rất gần.
Gò má của cô gần như sắp kề sát vào vai của Chiến Thiếu Lâm, thoạt nhìn khá thân mật.
Không ngờ lại có người chụp trộm ảnh của cô và Chiến Thiệu Lâm.
Ngay sau đó, số điện thoại kia gọi tới, vừa mở miệng ra đã gào thét hăm dọa người khác:
"Ninh Mộc Nhiên, người đàn ông đó là ai?"
Ninh Mộc Nhiên không biết người chụp ảnh này có ý đồ gì, sự cảnh giác được nâng lên cao hơn. Cô cũng không nghe ra giọng nói của người đàn ông là ai bèn gằn giọng hỏi ngược lại: "Xin hỏi anh là ai?"
Đối phương lập tức chìm vào im lặng thật sâu, sau đó đến khi lên tiếng một lần nữa, mỗi chữ nhả ra đều vô cùng nặng nề, kèm theo giọng điệu mỉa mai nồng đậm:
"Mới mấy ngày không gặp mà cô đã không nhận ra giọng của tôi rồi à? Ninh Mộc Nhiên, xem ra bốn năm nay cô sống ở bên ngoài thoải mái lắm nhỉ?”
"Chiến Quân Phi?" Ninh Mộc Nhiên lập tức nhíu mày.
Giọng nói của Chiến Quân Phi càng thêm khinh rẻ, sắc bén mang theo vẻ châm chọc: "Tôi không cần biết cô làm loạn với ai, nhưng cô đừng quên cô còn đang nuôi con trai của tôi. Nếu cô dám để con trai tôi gọi những thằng đàn ông chẳng ra gì kia là bố thì đừng trách tôi đoạt lại quyền nuôi dưỡng nó!"
Trong con ngươi màu hổ phách của Ninh Mộc Nhiên lộ ra vẻ chán ghét.
"Không phải Mộ Quế Như đã mang thai con của anh rồi à? Nếu đưa Bảo Bối về nhà họ Chiến, cô ta sẽ đồng ý ư?"
Chiến Quân Phi nghe vậy thì nghẹn họng, một lúc lâu sau mới tức giận nói: “Nói nhiều làm gì, cô không muốn nói cho tôi biết người đàn ông đó là ai đúng không? Hãy chờ đó, tôi sẽ khiến cô phải tự mình nói ra.”
Ninh Mộc Nhiên tức giận cúp điện thoại, trong đáy mắt thoáng vẻ giật mình.
Dãy số này thực sự đã được Chiến Quân Phi sử dụng cách đây bốn năm.
Trước đây cô đã quyết tâm đoạn tuyệt với quá khứ nên đã xóa hết những con số này.
Nhưng khi dãy số này lọt vào mắt cô thì cô mới nhận ra rằng có nhiều thứ không phải nói quên là quên được, giống như mối quan hệ huyết thống giữa Bảo Bối và Chiến Quân Phi vậy.
Nếu Chiến Quân Phi thực sự tức giận, anh ta quyết tâm giành quyền nuôi Bảo Bối với cô...
Với địa vị hiện tại của anh ta, nhất định cô sẽ không thể cạnh tranh được với Chiến Quân Phi giàu có và quyền lực.
Sau này phải cẩn thận hơn để tránh những rắc rối này.
Dinh thự nhà họ Chiến, trong căn phòng làm việc lớn.
Sau khi Chiến Thần Dạ được đưa về, Chiến Thiệu Lâm đã phạt cậu đứng tư thế quân đội trong một giờ.
Đứng tư thế quân đội, nói thì dễ nhưng thực ra rất khó.
Nhưng bóng dáng bé nhỏ kia vẫn đứng bất động ở góc tường, cách bức tường chừng nửa mét. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang không hề có chút cảm xúc, đầu hơi cúi xuống, hai tay ôm sát ống quần, đó là cách đúng chuẩn mực.
Những cánh tay và bắp chân nhỏ bé kia đang run lên bần bật, chứng tỏ lúc này cậu bé đang chịu đủ giày vò...
Chiến Thiệu Lâm đã nói với cậu rằng nếu cậu sẵn sàng thừa nhận sai lầm của mình và hứa sẽ không tái phạm thì sẽ được giảm nhẹ hình phạt.
Tuy nhiên, Chiến Thần Dạ không nói lời nào, cứ cố gắng chịu đựng trong một giờ đồng hồ.
Mọi chuyện đều bắt đầu từ việc bởi vì cậu tham lam sự ấm áp của Ninh Mộc Nhiên mà đánh tráo thân phận với Ninh Bảo Bối. Vì vậy cậu sẵn sàng bị trừng phạt. Đây là điều mà Chiến Thiệu Lâm đã dạy cậu từ khi cậu còn là một đứa trẻ, làm người phải có trách nhiệm.
Bác Tang đau lòng đến mức cứ đi đi lại lại trên hành lang.
Nhưng hai bố con rất bướng bỉnh nên ông ta không dám thuyết phục, đành phải đếm đi đếm lại thời gian, mong một giờ trôi qua thật nhanh.
Rồi cũng đến những giây cuối cùng...
Bác Tang vội vàng đi vào phòng làm việc, vui mừng nhắc nhở: “Cậu chủ nhỏ, hết giờ rồi.”
Bác Tang định ôm Chiến Thần Dạ nhưng cậu lại đẩy ông ta ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, khẽ mím môi, dù chân gần như không thể co lại nhưng vẫn đứng thẳng như cũ.
Cậu nhìn Chiến Thiệu Lâm đang ngồi ở bàn làm việc đối diện.
Người đàn ông đang xử lý tài liệu, thậm chí không thèm liếc nhìn cậu một cái.
Chiến Thần Dạ đi tới trước mặt anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, rất trịnh trọng nhấn mạnh: “Bố, bố đã hứa với con sẽ giao vị trí người thiết kế biệt thự cho dì Ninh Mộc Nhiên
mà."
DÌ Ninh Mộc Nhiên.