• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Bố con gặp nhau

“Cậu và cô Ninh đi ăn ở bên ngoài, chúng tôi không dám cách quá xa, vì vậy thật sự không cho người đi tìm cậu chủ nhỏ. Nhưng tôi đã tự thông báo cho bác Tang đưa cậu chủ nhỏ về rồi.”

Chiến Thiệu Lâm liếc mắt lên là có thể nhìn thấy khóe miệng A Triệt đang cong lên, giống như đang nín cười.

“Cậu đang xem trò cười của tôi sao?”

“Dạ không, tôi…”

“Cắt một nửa tiền thưởng của tháng này.”

A Triệt lập tức xị mặt xuống, than vãn với vẻ uất ức: “Cậu Lâm…”

“Còn nói nữa thì trừ hết luôn.” Mắt Chiến Thiệu Lâm sáng rực, dáng vẻ rất kiên quyết.

A Triệt: “...”

Xui xẻo, ông chủ gặp khó khăn thì nhân viên bị vạ lây.

Xe nhanh chóng được lái về đến dinh thự nhà họ Chiến.

Trong màn đêm, dinh thự nhà họ Chiến bật điện sáng choang, giống như ban ngày.

Dưới ánh trăng, ánh đèn lấp lánh trên những cây cảnh phản chiếu qua lại tạo ra cảnh tượng rất đặc biệt.

Bác Tang đang đứng canh ở trước phòng trẻ em, nghe thấy có tiếng tắt máy xe truyền đến từ nhà xe thì vội vã bảo người làm: “Mau, cậu Lâm về rồi, đã sửa soạn cho cậu chủ nhỏ xong chưa?”

“Xong rồi, xong rồi đây.” Người làm nam nhanh nhảu trả lời rồi đẩy Ninh Bảo Bối đã mặc đồ ngủ bằng lụa ra.

Ánh mắt trong veo của Ninh Bảo Bối đầy vẻ tức giận khi bị người ta xem như con rối.

Nửa tiếng trước, cậu bé bị người làm cưỡng chế, đưa vào trong buồng tắm và thay quần áo.

Bác Tang chê chất liệu vải của chiếc áo thun của cậu bé quá thô ráp nên đã vứt đồ của cậu bé đi rồi, còn ép cậu bé thay bộ đồ ngủ bằng tơ thật, rất hợp với da, bóng láng, mềm mại giống như bông tuyết.

Không thể không nói, thật sự rất vừa với người cậu bé…

Chỉ là màu sắc hơi già.

Màu đen trơn khiến cậu bé già đi rất nhiều.

Người làm nữ nhẹ nhàng dùng khăn lông lau khô tóc ướt cho Ninh Bảo Bối, rồi tự ý nhổ một cọng tóc xoăn ra.

Ninh Bảo Bối vừa mới ra khỏi buồng tắm, da dẻ trắng trẻo, non nớt, ngũ quan thanh thoát, lúc cậu bé nghênh mặt nhìn về phía Bác Tang thì lập tức khiến tim ông ta tan chảy.

Cậu chủ nhỏ đáng yêu quá đi.

Ông ta nắm lấy tay của Ninh Bảo Bối đi xuống lầu, đến phòng khách rồi ân cần dặn dò: “Cậu chủ nhỏ, cậu Lâm sắp về rồi đấy, bất kể trước đó hai người đã có chuyện gì thì lát nữa nhất định cậu phải chủ động xin lỗi trước, biết không hả?”

“Kỳ lạ.”

Ninh Bảo Bối lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đập vào mắt cậu bé là một bóng dáng đàn ông cao to vạm vỡ.

Chiến Thiệu Lâm sải đôi chân thon dài bước vào phòng khách rồi cởi áo vest ra theo thói quen, người làm cung kính nhận lấy và treo lên móc quần áo, anh hơi ngước mắt lên, vừa hay ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông và Ninh Bảo Bối đã bắt gặp nhau.

Ninh Bảo Bối hé đôi môi non nớt của mình ra, chỉ vào Chiến Thiệu Lâm với vẻ không thể nào tin nổi.

Sao chú ấy lại giống mình đến thế?

“Chú…”

“Bố làm sao?” Chiến Thiệu Lâm thả cơ thể vạm vỡ của mình lên ghế sô pha, mím môi rồi nói với vẻ không vui: “Đấy là động tác mà con nên làm với người lớn sao? Qua đây.”

Mới có ba tuổi rưỡi mà đã dám tỏ thái độ với anh trước mặt mọi người, phải ngăn chặn hành vi này mới được.

Ninh Bảo Bối đứng ngây ra, Chiến Thiệu Lâm quá giống cậu bé.

Khiến cậu bé có cảm giác sợ hãi không thể diễn tả.

Để che đậy cảm giác sợ hãi đó, cậu bé liếc nhìn Chiến Thiệu Lâm rồi khoanh hai tay trước ngực, cố tình làm ra vẻ cao ngạo, không chịu khuất phục rồi nói: “Vậy sao chú lại không biết yêu trẻ con?”

“…” Mọi người đều hít ngược hơi lạnh vào trong.

Cậu chủ nhỏ đang nhổ lông trên đầu hổ sao?

“Cậu chủ nhỏ đừng đùa nữa, cậu Lâm là bố cậu, trước giờ cậu ấy nói một là một hai là hai, cậu mau qua rót trà xin lỗi cậu ấy đi, chuyện hôm nay cũng sẽ được bỏ qua.” Bác Tang nhỏ tiếng khuyên.

Ninh Bảo Bối nói như một hoàng tử bé kiêu ngạo: “Tôi cũng nói một là một hai là hai, nếu muốn xin lỗi thì cũng phải là chú ấy xin lỗi.”

Ngay sau đó, người đàn ông cao to vừa mới ngồi xuống ghế sô pha liền đột ngột đứng dậy, căn phòng khách vốn dĩ vô cùng rộng lớn đột nhiên trở nên ngột ngạt.

Đến cả không khí cũng trở nên nặng nề.

Chiến Thiệu Lâm nheo chặt đôi mắt đen lại với vẻ nguy hiểm, nhìn lên thân hình bé nhỏ của Ninh Bảo Bối.

“Con nói gì kia?”

Không khí buốt lạnh ập đến, Ninh Bảo Bối bị dáng vẻ đó của anh làm cho sợ đến mức suýt lùi về sau, nhưng cậu bé đã nhanh chóng mạnh dạn ưỡn ngực, che đậy trạng thái đang đánh trống ngực của mình, giả vờ tỏ ra bình tĩnh, đôi tay bé nhỏ trắng nõn lại chống lên hông.

“Tôi đang đi trên đường yên lành, tự dưng các người bắt tôi về đây, rốt cuộc định làm gì hả? Tôi nói cho chú biết, còn không thả tôi đi thì tôi sẽ báo cảnh sát, nói các người bắt cóc, ngược đãi trẻ con đấy.”

“…” Tiếng hít hơi ngược vào trong lại vang lên.

“Tốt lắm, nếu như con đã nói bố ngược đãi con, vậy nếu không làm đúng như tội danh đó thì chẳng phải đã phụ lòng con rồi sao?” Chiến Thiệu Lâm bật cười vì tức giận, giống như đã nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười rồi nói: “Bác Tang, đưa nó vào phòng tối, đến khi nào nhận lỗi thì mới thả nó ra.”

Bác Tang sốt ruột, vội vã khuyên răn: “Cậu chủ nhỏ, cậu Lâm đã giận thật rồi đấy, cậu mau nhận lỗi đi.”

“Tôi cũng đang giận đây.” Ninh Bảo Bối bĩu môi, giận dỗi trợn to mắt rồi nói: “Đại ma vương, đừng tưởng rằng có ngoại hình hơi giống tôi, lại là người lớn thì tôi sẽ bị chú doạ nạt nha, đừng có mơ.”

Chiến Thiệu Lâm: “…”

Người làm: “…”

Bác Tang: “…”

Rốt cuộc tối nay cậu chủ nhỏ làm sao thế?

Lẽ nào trước đây cậu bé bị cậu Lâm tạo áp lực quá lâu nên khi bùng nổ thì mới đi xa đến vậy sao?

Lần đầu tiên quyền lực của Chiến Thiệu Lâm ở dinh thự  nhà họ Chiến bị khiêu khích như thế, anh vô cùng tức giận, gân xanh trên trán đã nổi lên cồm cộm.

“Mới thả con ra ngoài mấy tiếng đồng hồ mà đã ngang bướng đến vậy rồi sao? Chiến Thần Dạ, không dạy cho con biết quy tắc thì con tưởng bây giờ dinh thự này đã do con làm chủ rồi à?”

“Gì mà Chiến Thần Dạ? Tôi không phải… Ứ…”

Ninh Bảo Bối ngạc nhiên trợn tròn mắt, nghênh khuôn mặt ửng hồng của mình lên, đang định giải thích. Nhưng cậu vẫn chưa thốt ra được lời thì đã bị bác Tang bế lên và đưa tay ra bụm chặt miệng lại.

Ninh Bảo Bối trợn to đôi mắt đen, tỏ ý bảo ông ta buông tay.

“Cậu Lâm, xin lỗi, là tôi đã không chăm sóc tốt cho cậu chủ nhỏ, nhất định là ban đêm cậu chủ nhỏ bị lạnh nên đầu óc không được tỉnh táo, mới nói lung tung như thế, bây giờ tôi sẽ đưa cậu ấy đến phòng tối ngay.”

Trán bác Tang lấm tấm mồ hôi, tim thót lên đến tận cổ.

Ông ta thà để cậu chủ nhỏ đến phòng tối bình tĩnh lại cũng không dám để cậu bé ở lại đấy đối đầu với bố Chiến Thiệu Lâm của cậu.

“Ứ ứ…” Ninh Bảo Bối liên tục đá chân trên không trung, nhưng bác Tang lại ôm chặt lấy cậu bé, bất luận cậu bé làm thế nào cũng không thể thoát ra được, mãi đến khi bị nhốt vào trong căn phòng được gọi là phòng tối đó.

Nói là phòng tối nhưng trên thực tế là một căn phòng nằm sát ngã rẽ cầu thang trên tầng ba.

Màu sắc chủ đạo là màu đen và màu trắng, hơi lạnh lẽo, nhưng đã được người làm quét dọn rất sạch sẽ, không có chút bụi bặm nào.

Không khí trong lành, mùi thơm tràn ngập khắp nơi.

Trên bàn trà bằng kính còn đặt quyển sách dày cộm cũng như một số đồ dùng lặt vặt, bức tường phía đối diện có treo một bức tranh chân dung sơn dầu cỡ lớn.

Nhân vật trong bức tranh là một cậu bé.

Cậu bé mặc bộ đồ kiểu như kỵ sĩ thời trung cổ, trên đầu đội mũ kỵ sĩ rất ngầu, tay cầm một thanh kiếm dài, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, cặp mắt xa xăm, động tác chuẩn xác, giống như một quý tộc nhỏ tuổi nho nhã…

Ninh Bảo Bối đột nhiên ngây ra.

Đấy chẳng phải là cậu bé sao?

Không đúng, đấy là một cậu bé giống hệt như cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK