Chương 19: Anh em gặp mặt
Chiến Thiệu Lâm lạnh lùng nhướng mày, nói: "Nghe nói con không chịu để bác sĩ gia đình khám bệnh?"
“Tôi muốn tới bệnh viện cơ!" Ninh Bảo Bối lăn qua lộn lại đủ kiểu, vừa nói vừa lăn khiến Chiến Thiệu Lâm nghe thấy ngữ điệu của cậu bé cứ lúc cao lúc thấp, cũng có khi là đứt quãng: "Bác sĩ của gia đình chú, chú để lại mà dùng cho bản thân đi..."
“Cậu chủ nhỏ à!" Bác Tang vội lên tiếng can ngăn.
Ninh Bảo Bối khóc nức nở, tiếng oa oa vang vọng cả căn phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhăn lại hết cỡ, đôi mắt trong veo lấp lánh bị bao phủ bởi nước mắt.
“Tôi khó chịu quá, người tôi nóng quá, có phải tôi sắp chết thẳng cẳng ở đây đúng không?"
Nhìn cậu bé, lòng bác Tang lập tức mềm nhũn ra, hốc mắt ông ta phảng phất sắc hồng, nói: "Không có chuyện đó đâu, chỉ là một cơn sốt nhẹ thôi mà, cháu uống thuốc xong ngủ một giấc là sẽ không sao nữa hết, cậu chủ nhỏ ngoan nha..."
Dứt lời, ông ta lo lắng nói với Chiến Thiệu Lâm: "Cậu Lâm à, sắc mặt hiện giờ của cậu chủ nhỏ thật sự không được tốt cho lắm, lại còn sốt rất cao nữa! Cậu chủ nhỏ đã biết sai rồi, lần sau chắc chắn sẽ không dám tái phạm nữa đâu, cậu cho cậu bé tới bệnh viện đi..."
Chiến Thiệu Lâm im miệng không nói gì, một lát sau anh bực bội giật mạnh cà vạt, đáp lại: "Tôi có nói không cho nó tới bệnh viện đâu?"
Bác Tang hiểu thái độ này của cậu Lâm chứng tỏ anh đã đồng ý rồi, trong lòng ông ta vui mừng hẳn lên, nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng nói thêm lời nào thì lập tức, giọng nói lạnh lùng của Chiến Thiệu Lâm lọt vào tai ông ta: "Tìm thêm vài người nữa tới canh chừng nó cẩn thận, nếu có sai sót gì xảy ra, tôi cứ nhằm vào bác mà hỏi đấy."
……
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Ninh Bảo Bối, bác Tang đưa cậu bé tới một bệnh viện trung tâm gần nhất.
Hai chiếc Spyker màu đen đi trước dọn đường, che chắn một chiếc xe màu đen Bugatti Veyron ở giữa.
Mấy chiếc xe đó đi đến đâu là hấp dẫn vô số con mắt của người qua đường.
“Uầy, mau xem đó là cậu chủ nhỏ của nhà nào đi?"
“Phô trương đến mức kinh khủng này sao!"
“Vậy mà được hai chiếc xe Spyker hộ tống, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy chiếc siêu xe phiên bản giới hạn này đấy..."
Để đề phòng chuyện bị người nào đó tò mò rồi chụp lén, rồi truyền hình ảnh của cậu chủ nhỏ ra ngoài sẽ gây ra nguy hiểm với cậu bé, nên khi xe vừa dừng lại, bác Tang lập tức lấy tấm chăn lông bao kín Ninh Bảo Bối.
Lòng bàn tay to lớn của ông ta đặt trên đầu cậu bé, giữ cậu bé ở yên trong lồng ngực mình không được nhúc nhích.
Thời tiết hiện giờ có hơi nóng bức, Ninh Bảo Bối bị bọc kỹ như vậy thì cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mỗi bước chân của bác Tang đều vững vàng hết mức có thể, rồi lại tận dụng khả năng đi càng nhanh càng tốt, giọng nói rất nhỏ và có phần run rẩy: "Cậu chủ nhỏ, đừng sợ, chúng ta đã tới bệnh viện rồi, cậu sẽ hết khó chịu nhanh thôi."
Sự lo lắng xót xa của ông ta bộc lộ rõ ra ngoài không hề che giấu, Ninh Bảo Bối cũng bớt giãy giụa đi một chút.
Mặc dù ông Tang luôn theo phe đại ma vương kia, nhưng thật sự mà nói ông ta đối xử với cậu rất tốt.
Bản thân cậu muốn chạy trốn càng nhanh càng tốt, nhưng trong lòng lại sợ không biết làm vậy có phải sẽ gây phiền toái cho ông ta không?
Nghĩ như vậy, tiếng nói ong ong yếu ớt của Ninh Bảo Bối truyền từ trong chăn lông ra, ngữ điệu có hơi áy náy: "Tôi không khó chịu, ông không cần phải đi nhanh vậy đâu, dù gì thì cũng một đống tuổi rồi, ông phải cẩn thận cơ thể mình chút chứ, như thế đại ma vương mới không đau lòng cho ông."
Lòng bác Tang dâng lên niềm xúc động, chân ông ta lại càng bước nhanh hơn.
Ninh Bảo Bối vào phòng khám bệnh cho trẻ em, còn bác Tang phải chờ ở ngoài.
“Chào bạn nhỏ, nói cho chú nghe, cháu không thoải mái chỗ nào nào?" Bác sĩ mỉm cười hiền từ.
Ninh Bảo Bối nhìn lướt qua bác Tang và hai tay vệ sĩ đang chờ ngoài cửa, cậu bé hơi hơi nhíu mày, sau đó lại nhìn vị bác sĩ kia nở một nụ cười hiền lành nhất của mình, bàn tay nhỏ vẫy vẫy anh ta, ý muốn nói vị bác sĩ kia hãy ghé tai lại gần đây...
Vị bác sĩ nọ cảm thấy tò mò, nhưng sau khi nghe Ninh Bảo Bối nói mấy câu, vẻ mặt anh ta thay đổi hoàn toàn, sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch.
Thật sự có chuyện kiểu này sao?
…
Tại hành lang bên ngoài phòng bệnh, bác Tang sốt ruột đi tới đi lui.
Hai tên vệ sĩ mặc đồ đen kia nhìn mãi cũng thấy đau đầu, họ cúi gằm mặt xuống lên tiếng an ủi: "Quản gia Tang, ông bình tĩnh chút đi được không, mới vừa nãy cậu chủ nhỏ vẫn còn nhảy nhót tung tăng, chắc sẽ không có chuyện gì đâu."
“Thế nếu có chuyện gì xảy ra, thì tôi biết đối mặt với cậu Lâm thế nào hả?" Bác Tang lo lắng nói, vành mắt ông ta cũng ửng đỏ theo.
Ông ta vừa dứt lời, quay đầu đã nhìn thấy một y tá dẫn theo mấy tên bảo vệ của bệnh viện đi tới, nhìn bọn họ với ánh mắt đề phòng.
Cô y tá kia đeo khẩu trang, giơ tay chỉ thẳng mặt bác Tang nói: "Chính là bọn họ, mau bắt họ tới cục cảnh sát nhanh..."
Mấy tên bảo vệ đứng sau đi về phía bác Tang, người nào người nấy cũng cao lớn vạm vỡ, trên người mặc bộ đồng phục bảo vệ màu xanh lục, trên khuỷu tay còn đeo băng đô khẩu hiệu màu đỏ, bên hông cài bộ đàm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Đám buôn người các anh cũng to gan lớn mật gớm nhỉ, dám tự tiện xông vào bệnh viện này? Trói họ lại!"
Bác Tang ngây ngốc, đáp lại bọn họ bằng vẻ mặt như không thể tin được: "Người, bọn buôn người?"
“Đúng vậy.” Cô y tá kia nói với giọng khinh thường: "Cũng may là cậu bé do các người bắt cóc thông minh, biết giả vờ bệnh để tới bệnh viện cầu cứu, nếu không thì đám các người đã đạt được kế hoạch rồi! Lão Trương, còn đứng ngây ra đấy làm gì, đám người vô sỉ kiểu này nhất định phải tống vào đồn cảnh sát!"
Trước mắt bác Tang và hai tên vệ sĩ đang đứng phía sau như có một đám quạ đen bao vây, họ xanh mặt nói: "Gì mà bắt cóc cậu bé chứ, đó là cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi..."
Cậu chủ nhỏ?
Không xong rồi!
Hai mắt bác Tang trừng lớn, đẩy đám bảo vệ và nữ y tá đang vây quanh bọn họ ra, lao thẳng vào phòng khám bệnh cho trẻ em...
Nam bác sĩ đang viết bệnh án thấy có người tự ý phá cửa xông vào thì kinh ngạc đứng bật dậy khỏi ghế dựa, chạy đến chặn người ở cửa, giữ chặt vạt áo bác Tang.
“Này, ông muốn làm gì?"
Bác Tang nhìn khắp bốn phía xung quanh, trống trơn, làm gì có chỗ nào còn Ninh Bảo Bối nữa đâu chứ?
Một ngụm máu già nghẹn lại trong cổ họng ông ta.
…
Cùng lúc đó, tại tầng cao nhất của tập đoàn Chiến thị, bên trong văn phòng tổng giám đốc.
Ngay sau khi Chiến Thiệu Lâm kết thúc hội nghị truyền hình đa quốc gia, anh nhận được cuộc điện thoại của vệ sĩ, biết được tin Chiến Thần Dạ giả vờ bị ốm rồi bỏ trốn.
Ngay lập tức, không khí quỷ dị lạnh lẽo bao trùm khắp căn phòng.
Mặc dù rất giận, nhưng khóe miệng Chiến Thiệu Lâm lại cong lên, để lộ một nụ cười lạnh lẽo.
Anh thật sự đã nuôi dạy được một thằng con trai có ích hết sức.
Mới vừa bị nhốt vào phòng tối, lúc sau đã giả bệnh rồi bỏ trốn.
Chiến lược này, có phải anh nên khen đứa con trai này một câu là khôn ngoan hơn người không?
“Cho người đi tìm." Anh gõ nhẹ lên mặt bàn, ngước mắt lên nhìn về phía A Triệt, tư thái vẫn thoải mái, giọng nói trầm thấp dễ nghe, nhưng trong lòng A Triệt lại thầm dấy lên cảm giác kinh hãi, đổ mồ hôi hộ cậu chủ nhỏ.
Cậu chủ nhỏ à, cậu có biết rằng cậu đang đùa với lửa lớn không hả?
Lần này cậu Lâm đã thật sự giận rồi!
…
Sau khi Ninh Bảo Bối chạy ra khỏi bệnh viện, cậu thành thạo leo lên xe buýt chạy về nhà.
Ninh Mộc Nhiên vẫn giữ thói quen như cũ, giấu chìa khóa dưới cái đệm của tủ giày trước cửa.
Ninh Bảo Bối khéo léo gỡ tấm thảm lót dưới tủ giày ra, quả nhiên, cậu bé đã tìm thấy chìa khóa bên dưới.
Với vóc dáng lùn lùn, cậu bé phải giẫm lên tủ giày mới với tới khóa cửa được.
Cũng may tất cả đều diễn ra rất thuận lợi.
Cậu bé rón rén đẩy cửa đi vào, muốn bắt được tên đàn ông kia hiện hình, nhưng kết quả trong nhà lại rất yên tĩnh, không thấy tên đàn ông vô lại nào cả.
Cậu bé đứng ở chỗ hành lang đổi đôi dép lê nhỏ của mình, lạch cạch chạy vào phòng tắm, kiểm tra thật cẩn thận tỉ mỉ, cả cống thoát nước lẫn bồn rửa mặt cũng không bỏ qua.
May quá, không có tóc ngắn của tên đàn ông nào cả, cũng không có đồ vệ sinh cá nhân của nam giới.
Cậu bé lại chạy về phía phòng ngủ chính, kéo cửa tủ quần áo ra xem...
Một hàng quần áo được xếp ngăn nắp gọn gàng, tất cả đều là đồ dùng cho nữ.
Cuối cùng, cậu bé ghé vào chiếc chăn bông trong phòng ngủ chính, cái mũi nhỏ khẽ động, bàn tay nhỏ bé đầy thịt nắm chặt một góc chăn, dùng sức ngửi ngửi, đôi mắt đen láy to tròn lộ đầy vẻ ngờ vực, cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm...
Good!
Không có mùi vị của tên đàn ông nào cả.
Không có tên nào ngủ trên giường này cả.
Sau khi làm xong một loạt hành động, Ninh Bảo Bối cảm thấy thoải mái hơn hẳn, tuy nhiên cái bụng nhỏ của cậu bé có hơi đói.
Cậu bé đi tới phòng khách gọt một quả táo, đúng lúc này thì có tiếng lạch cạch của tay nắm cửa truyền đến.
Cậu bé lập tức trợn tròn mắt, hai mắt không chớp trừng lớn nhìn về phía cửa, trong lòng dấy lên cảm giác đề phòng, là tên đàn ông đó quay lại sao?
Đặc biệt, khi thấy rõ diện mạo người mới xuất hiện, đôi đồng tử của cậu bé bỗng co chặt...
Dao gọt hoa quả rơi xuống đất tạo ra một tiếng lạch cạch, cậu bé đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Chỉ thấy người xuất hiện trước cửa lúc này là một cậu bé trông vô cùng thanh tú, đáng yêu, vẫn còn là một đứa trẻ con, cậu bé đó khoác trên người cái áo choàng màu đen. Chưa hết, khuôn mặt đó giống cậu như đúc!