Chương 3: Tiểu thái tử nhà họ Chiến
Bốn năm sau.
Tập đoàn Bác Thụy, bộ phận thiết kế.
Công ty lâm vào thế nước sôi lửa bỏng, vì để tiếp nhận quyền thiết kế biệt thự cho sinh nhật của tiểu thái tử nhà họ Chiến mà tất cả mọi người tranh giành tới nỗi một mất một còn.
Nhà họ Chiến là nhà đứng đầu trong tứ đại hào môn của Ân Thành.
Tiểu thái tử nhà họ Chiến sắp tròn bốn tuổi, các bậc bề trên của nhà họ Chiến liên tục tặng quà.
Có người tặng du thuyền, tặng công ty, có người tặng quỹ cổ phiếu, và hiển nhiên cũng có không ít người tặng siêu biệt thự sang trọng!
Mà tập đoàn Bác Thụy nhận được đơn hàng lần này chính là yêu cầu thiết kế nội thất cho siêu biệt thự sang trọng cho tiểu thái tử.
"Đủ rồi!" Chị An phụ trách bộ phận thiết kế đập mạnh lên bàn: "Các người cãi tới cãi lui thì có gì mà hay chứ? Nhìn Ninh Mộc Nhiên người ta kìa, yên phận làm việc của mình, sắp xếp cho thiết kế cái gì thì thiết kế cái đó, không bao giờ tranh giành! Bộ cướp được thì sẽ thơm hơn sao?"
Mọi người không biết phải nói gì.
Ninh Mộc Nhiên bị điểm danh nên nhất thời im lặng.
Cô có thể nói là cô đang thất thần không?
Hôm nay là ngày đầu tiên con trai đến trường mầm non, cô sợ nó sẽ không thích ứng được.
Chị An lại tiếp tục nói: "Đừng nghĩ rằng đây là một cuộc chiến đơn giản. Từ trước tới giờ, tiểu thái tử nhà họ Chiến chưa từng lộ mặt trước công chúng, ai mà biết được sở thích của cậu bé đó chứ? Lỡ như mà thiết kế không tốt, dưới cơn giận dữ, tiểu thái tử vẫn có thể đóng băng hoạt động của các người đấy."
Đám đông: "..." Gần vua như gần cọp.
"Tôi sẽ đệ trình một danh sách công việc hạng A, ai muốn tham gia vào thiết kế lần này thì đến đây đăng ký với tôi."
Mọi người vừa rồi còn đang la hét ầm ĩ không ngừng giờ lại như chim phân tán, chỉ để lại một vài nhà thiết kế khá có tự tin về bản thân.
Chị An gật đầu, xếp mấy người họ vào trong danh sách. Thấy Ninh Mộc Nhiên vẫn ngồi bất động tại chỗ, chị buột miệng nói thêm: "Ninh Mộc Nhiên, em cũng cùng tham gia thử xem nhé?"
Ninh Mộc Nhiên có hơi do dự: "Gần đây trong nhà em hơi nhiều công chuyện, sợ ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người..."
"Em chắc chắn không phải là nhà thiết kế chính rồi, coi như là thêm một cái tên thôi." Chị An vung bút, chỉnh sửa thêm tư liệu của Ninh Mộc Nhiên vào trên danh sách, nộp cho quản gia của tiểu thái tử nhà họ Chiến.
Ninh Mộc Nhiên thầm nghĩ thì thấy cũng đúng. Cô đã ở Bác Thụy được bốn năm, bình thường có chuyện gì tốt cũng chẳng tới lượt cô.
Điện thoại di động nằm trên bàn làm việc đột nhiên vang lên...
Ninh Mộc Nhiên vừa nhìn thì thấy là của trường mầm non gọi tới, ý thức được nhất định là con trai mình đã xảy ra chuyện gì đó, cô vội vã xin nghỉ phép với chị An rồi lao tới trường mầm non Kim Thái Dương. Quả thực, khi đến trường mới phát hiện Ninh Bảo Bối đã chạy đi đâu rồi!
Ninh Mộc Nhiên lo lắng vô cùng, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát...
"Đại Nhiên Nhiên..."
Đột nhiên, bên trong quán nước đối diện trường mầm non Kim Thái Dương có giọng nói non nớt xen lẫn chút lạnh lùng truyền tới.
Ninh Mộc Nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ninh Bảo Bối đẹp trai mặc một chiếc áo khoác denim, quần đen, chân đi giày đen, mái tóc ngắn gọn gàng hơi cụp xuống, gương mặt non mềm tinh xảo không tì vết, trên lưng đeo một chiếc balo, đôi con ngươi đen nhánh, sáng bóng lấp lánh long lanh.
Cậu nhóc kia vẫy tay về phía Ninh Mộc Nhiên với vẻ mặt hào hứng.
Ninh Mộc Nhiên nhìn thấy con trai thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi tới nhận lấy cặp sách của con trai cưng, mím môi tức giận răn dạy: "Hôm nay là ngày đầu tiên con tới trường, chẳng phải mẹ đã nói với con là phải nghe lời thầy cô sao? Con chạy tới đây như vậy, có biết mẹ và cô giáo lo lắng nhiều như thế nào không?"
Khuôn mặt lạnh lùng của Ninh Bảo Bối nhất thời phụng phịu như cái bánh bao.
"Mẹ nói hay thật, ban đầu đã bảo là mẹ sẽ đi cùng con tới trường, kết quả lại đổi thành bà ngoại!"
Ninh Mộc Nhiên giật giật khóe miệng: "Mẹ bận đi làm mà, bảy giờ mẹ phải tới công ty rồi, trường học của con chín giờ mới khai giảng..."
"Vậy con không đi học nữa, con muốn ở với mẹ." Ninh Bảo Bối trợn tròn con mắt trong veo, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Mộc Nhiên: "Dù sao thì mấy thứ mà trong trường mầm non dạy con biết hết rồi, giống như nếm một món nào đó nhổ ra rồi lại đút cho mẹ ăn thôi, hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì."
Vừa dứt lời, cái trán của cậu nhóc bị Ninh Mộc Nhiên búng mạnh một cái.
"A!"
Nhóc con bị đau thì tức giận phồng má dẩu môi.
"Con trốn học khiến cho mọi người lo lắng mà lại còn lý lẽ nữa hả? Có phải con muốn tới trường nội trú không?"
Ninh Bảo Bối thở ra một hơi thật dài: "Được rồi, con cho phép mẹ đưa con tới trường mầm non, nhưng ngày nào mẹ cũng phải đưa đón con đi học, nếu không con sẽ không ngoan ngoãn ở lại. Mẹ biết đấy, cô giáo không trông chừng nổi con đâu."
Ninh Mộc Nhiên: "..."
Thằng oắt con này, còn dám đặt điều kiện với cô?
Nhưng con trai của cô thực sự rất thông minh, luôn nghĩ ra mấy ý tưởng vặt vãnh ranh ma, lại cộng thêm cái gương mặt trông mềm mại, đáng yêu vô hại với cả người lẫn vật đó thì lực sát thương tăng lên đến mười phần. Nếu nói thằng bé có thể trốn thoát khỏi trường mầm non, cô cũng không ngạc nhiên chút nào.
Bốn năm trước, cô mua chuộc được một y tá làm một giờ giấy phá thai giả, giấu giếm được Chiến Quân Phi.
Nhưng bất ngờ, khi mang thai tới tháng thứ tám thì cô bị ngã dẫn tới sinh non.
Bởi vậy mà một cục cưng khác đã chẳng thể đến thế gian này...
Sống mũi dâng lên một niềm chua xót, Ninh Mộc Nhiên càng thương yêu con trai hơn: "Thành giao, bây giờ có thể theo mẹ về trường học rồi chứ?"
Bên lề đường, một chiếc Bentley lặng lẽ kín đáo đậu dưới gốc cây.
Thân xe tối màu, đường cong mềm mại tạo nên phong cách độc đáo.
Bên trong cửa kính xe đặc chế, một cậu bé yên tĩnh non nớt với khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt nghiêm túc ngồi đó.
Cậu bé trông chỉ mới ba bốn tuổi, nhưng đôi môi mỏng theo thói quen mím lại, khuôn mặt tuấn tú nhiễm sự già dặn và lạnh lùng không phù hợp với độ tuổi. Trong lúc lơ đãng, cậu nhìn thấy đôi mẹ con đi ngang qua. Ngay lúc Ninh Bảo Bối xoay người và Ninh Mộc Nhiên nhăn mặt, đôi đồng tử kia hơi lóe lên chút bén nhọn.
Cậu nhóc kia...
Lại có bề ngoài giống y hệt như cậu!