• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Thích nhìn trộm tôi đến thế à?

Chiến Thiệu Lâm cũng đứng dậy, bả vai bên cánh tay phải đang lan ra một vùng đỏ tươi, thấm ướt áo sơ mi trắng.

Ninh Mộc Nhiên nhìn thấy vết thương của anh, màu máu đỏ khiến người ta nhìn mà giật mình. Cô sợ hãi kêu lên, kéo Chiến Thiệu Lâm:

"Anh bị thương rồi? Xin lỗi, đều là vì cứu tôi. Tôi sẽ lập tức đưa anh đến bệnh viện, sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."

Chiến Thiệu Lâm tránh tiếp xúc với Ninh Mộc Nhiên, không khỏi phiền muộn trong lòng, giống như có một luồng lửa giận quanh quẩn trong lồng ngực không thể trút ra, ngưng tụ tích lũy không cách nào bùng lên được.

Đúng là điên rồi mới cứu người phụ nữ này.

Chiến Thiệu Lâm phớt lờ Ninh Mộc Nhiên, sải bước đi về phía chiếc Bugatti đang đỗ ở ven đường.

A Triệt vẫn canh giữ ở cửa xe chờ Chiến Thiệu Lâm.

Có lẽ biết mình đã hiểu sai ý, A Triệt hậm hực không dám nói câu nào.

Gương mặt anh tuấn của Chiến Thiệu Lâm hung dữ tối sầm, chuẩn bị bước lên xe lại phát hiện phía sau không có ai. Anh hơi nghiêng về phía sau nhìn thoáng qua thì thấy Ninh Mộc Nhiên đang cúi đầu kiểm tra chiếc điện thoại di động màu trắng của cô, dường như đang đánh giá xem có phải bị rơi vỡ rồi không.

"Ninh Mộc Nhiên!" Chiến Thiệu Lâm lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: "Không phải muốn chịu trách nhiệm sao? Theo đến đây!"

Ninh Mộc Nhiên cầm điện thoại di động của mình, may mắn không bị rơi vỡ.

Cô cất điện thoại đi, chạy về phía anh.

"Tới ngay đây." Hình như tính tình của người đàn ông này rất dễ cáu? Động một tý là quát người khác.

...

Hai người đi vào bệnh viện tư nhân nào đó ở trung tâm thành phố.

A Triệt và mấy người vệ sĩ dọn dẹp một tầng lầu bên trong.

Chiến Thiệu Lâm và Ninh Mộc Nhiên một trước một sau đi vào phòng.

Bác sĩ nhìn thấy hai người, rõ ràng thận trọng đứng dậy như đối mặt với kẻ địch lớn vậy.

"Cậu Lâm? Cậu đây là..."

Khí thế của Chiến Thiệu Lâm vẫn mạnh mẽ như trước, chỉ chỉ vết thương bên cánh tay phải: "Bị tông xe, xử lý giúp tôi chút."

"Vâng." Bác sĩ hơi khom lưng, nơm nớp lo sợ lấy hộp thuốc ra.

Chiến Thiệu Lâm mệt mỏi ngồi trên ghế salon bằng da thật, cánh tay phải khoác lên tay vịn, ngón tay xương khớp rõ ràng hơi cuộn thành nắm đấm, đường nét rõ ràng của sườn mặt dịu dàng hơn vài phần dưới ánh đèn.

"Này cô, phiền cô giúp cậu Lâm cởi áo ra với." Bác sĩ yêu cầu rất tự nhiên.

Ninh Mộc Nhiên nhìn quanh bốn phía, hơi nhíu mày lại, xấu hổ nói:

"Không có y tá à?"

"Đúng lúc y tá đi kiểm tra phòng rồi." Bác sĩ thuận miệng giải thích, lại trưng ra vẻ mặt nghi ngờ phỏng đoán: "Đúng rồi, trước giờ cậu Lâm lái xe rất giỏi, sao lại tông xe được?"

Ninh Mộc Nhiên cười gượng, hít sâu vài hơi rồi mới cam chịu xắn tay áo tiến lên.

Nhận ơn huệ của người khác lúc khó khăn thì nhất định phải báo đáp gấp nhiều lần.

Cởi áo thôi mà?

Cô còn sinh con rồi ấy, có gì mà xấu hổ.

Ninh Mộc Nhiên cởi cúc áo của Chiến Thiệu Lâm ra, lại cẩn thận cởi áo vest màu đen của anh, chỗ cánh tay đã nhuộm một màu đỏ tươi.

Bắp thịt cường tráng của người đàn ông nhô lên, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở.

Hơi thở nam tính nồng đượm xông vào mũi. Nhưng lại xen lẫn mùi máu tanh nồng nặc. Vì máu đã có dấu hiệu đông lại làm áo sơ mi dính vào miệng vết thương. Ninh Mộc Nhiên nhìn thôi cũng cảm thấy rất đau, động tác cũng vô thức mềm nhẹ hơn.

Mặc dù mùi máu tươi rất nồng, nhưng khi Ninh Mộc Nhiên tới gần Chiến Thiệu Lâm, anh vẫn ngửi thấy hương hoa dành dành thoang thoảng trên người cô, cực kỳ quyến rũ.

Bác sĩ nhanh chóng băng bó xong vết thương trên cánh tay, thở một hơi nhẹ nhõm thật dài.

Ninh Mộc Nhiên cũng thở phào yên tâm.

Một giây sau lại thấy Chiến Thiệu Lâm chỉ chỉ chân mình: "Đến đây."

Ninh Mộc Nhiên đề phòng lùi về phía sau, trợn tròn đôi mắt đẹp:

"Làm gì? Không sao nữa rồi, tôi phải đi tính tiền đây."

Chiến Thiệu Lâm vắt đôi chân dài nghịch thiên lên mặt bàn trà: "Lúc cứu cô không cẩn thận bị xước da, cởi quần giúp tôi luôn đi."

"Cởi quần?" Ninh Mộc Nhiên kinh hãi, lỗ tai nóng đỏ lên: "Tôi thấy có lẽ không tiện đâu, anh chờ một lát, tôi đi gọi y tá."

Hai má ửng đỏ lộ ra vẻ cáu giận, Ninh Mộc Nhiên cầm áo sơ mi trắng trong tay ném cho bác sĩ rồi tông cửa xông ra ngoài.

Khóe miệng Chiến Thiệu Lâm khẽ cong lên mang theo chút hứng thú khó giải thích.

...

Ninh Mộc Nhiên tìm một y tá rảnh rỗi ở gần đó, nhưng tất cả mọi người đều đang bận rộn.

Cô không thể làm gì khác đành xuống tầng xem thử.

Mộ Quế Như đang cùng em gái Mộ Lâm Uyên đi khám sản khoa.

Hai người vừa đi ra từ khoa phụ sản, Mộ Quế Như nhìn thấy bóng dáng Ninh Mộc Nhiên lướt qua chỗ rẽ, nghi ngờ nói: "Sao cô ta lại ở đây?"

Mộ Lâm Uyên mặc một chiếc váy dài màu trắng trang nhã, mệt mỏi nhướng mày: "Cô ta là ai cơ?"

"Cô ta chính là Ninh Mộc Nhiên, bạn gái cũ của Quân Phi."

Trong mắt Mộ Quế Như lộ ra lo lắng nhàn nhạt: "Lúc gặp nhau ở trung tâm mua sắm hai ngày trước, cô ta xúi giục con trai riêng của cô ta và Quân Phi chụp trộm bọn chị. Không biết có phải muốn lợi dụng con trai cô ta để tranh giành Quân Phi với chị không nữa?"

"Chị, em đã nói với chị rồi. Ân Thành còn rất nhiều thanh niên đẹp trai tài giỏi cho chúng ta tùy ý chọn lựa. Sao chị lại coi trọng Chiến Quân Phi kia, còn có một đứa con riêng nữa?" Mộ Lâm Uyên bĩu môi ghét bỏ.

Cô ta và Mộ Quế Như là chị em ruột cùng mẹ sinh ra, dáng vẻ của hai người có năm phần tương tự nhưng đường nét trên gương mặt của Mộ Lâm Uyên xinh đẹp phóng khoáng, còn Mộ Quế Như nghiêng về kiểu xinh đẹp hiền lành hay xấu hổ.

"Lâm Uyên, anh ấy sắp trở thành anh rể của em rồi, chị không cho phép em nói anh ấy như vậy."

"Nhưng em có nói sai đâu." Mộ Lâm Uyên không thích Chiến Quân Phi, bực dọc nói: "Tin đồn nhảm về anh xuất hiện liên tục, còn chỉ là con cháu thuộc chi thứ trong nhà họ Chiến, thật không biết chị vừa ý anh ta ở điểm nào?"

Khuôn mặt Mộ Quế Như ửng đỏ: "Anh ấy đối xử tốt với chị là chị thỏa mãn rồi."

"..."

Mộ Lâm Uyên cạn lời liếc trắng mắt, chị của cô ta đúng là ngốc đến đáng thương.

"Nếu chị thích, vậy em không nói nữa được chưa? Đi thôi, chúng ta đi xem cô Ninh Mộc Nhiên kia."

...

Cuối cùng Ninh Mộc Nhiên cũng tìm được y tá, nhưng Chiến Thiệu Lâm lại không cho phép y tá đến gần mình, điều này khiến cô có cảm giác như bị đùa giỡn.

Xử lý vết thương xong, bác sĩ kê thuốc, còn dặn đi dặn lại rằng: "Cậu Lâm, xước da có thể nhẹ cũng có thể nặng, đề nghị cậu không nên chạm vào nước, tránh dùng sức khiến miệng vết thương nứt ra lần nữa, còn xước da dưới chân cũng phải cẩn thận."

Lúc Chiến Thiệu Lâm xử lý vết thương dưới chân, Ninh Mộc Nhiên chờ ở bên ngoài.

Nghe bác sĩ nói như vậy, cô không khỏi nghi ngờ nhìn về phía bắp đùi của Chiến Thiệu Lâm, chẳng lẽ bị thương thật rồi? Nhưng hình như anh ấy đi bộ rất bình thường mà, không có gì trở ngại cả.

Chiến Thiệu Lâm mặc áo sơ mi và bộ âu phục mới tinh mà A Triệt đưa tới, chớp mắt lại biến thành một tinh anh áo quần bảnh bao.

 Âu phục phẳng phiu tôn lên dáng người cao lớn rắn rỏi của anh.

Ánh sáng ngược chiếu xuống, cả người anh tỏa ra phong thái bá đạo rất tự nhiên, vừa ngạo mạn lại tựa như thách thức.

Ninh Mộc Nhiên không kịp thu tầm mắt vừa khéo đối diện với anh.

"Thích nhìn trộm tôi đến thế à?"

"Ai nhìn trộm anh?" Ninh Mộc Nhiên chột dạ nhìn ra chỗ khác: "Chẳng qua là tôi quan tâm đến vết thương trên đùi anh, bây giờ không sao rồi chứ?"

"Nếu quan tâm như vậy, có muốn tôi cởi quần ra cho cô xem lại không?" Chiến Thiệu Lâm cười như không nhìn cô, ánh mắt tràn đầy vẻ nghiền ngẫm, rõ ràng là đang đùa giỡn.

Ninh Mộc Nhiên hơi buồn bực nhưng cũng nhanh chóng cong môi cười khẽ: "Nếu anh thích cởi truồng chạy như thế thì tôi cũng không có ý kiến."

Chiến Thiệu Lâm lập tức không nói nữa, mặt đen sì nhìn Ninh Mộc Nhiên.

Ninh Mộc Nhiên thở ra một hơi thật dài, quay đầu chạy ra bên ngoài.

Hai người vừa đi ra không được mấy bước đã chạm mặt hai chị em Mộ Quế Như và Mộ Lâm Uyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK