• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18: Cậu chủ nhỏ bị ốm rồi

Mộ Lâm Uyên nhìn thấy đường nét lạnh lùng nghiêm nghị của Chiến Thiệu Lâm, đôi đồng tử co rút mãnh liệt.

Người đàn ông thật anh tuấn! Tuy anh giống Chiến Quân Phi đến mấy phần nhưng đã hoàn hoàn bổ sung cho khuyết điểm bề ngoài của Chiến Quân Phi.

Ngũ quan càng thêm góc cạnh lộ ra mày kiếm mắt sáng, vầng trán đầy đặn cao thẳng…

Mộ Quế Như cũng ngẩn ra.

"Cô Ninh, thật là trùng hợp." Mộ Lâm Uyên lấy lại tinh thần trước tiên, nở nụ cười khéo léo thản nhiên mở lời: "Chuyện con riêng của anh rể, cô định xử lý thế nào?"

"Anh rể?" Ninh Mộc Nhiên nghi ngờ đánh giá cô gái mặc váy babydoll cao cấp màu trắng trước mặt.

"Cô ấy là em gái tôi, Lâm Uyên."

Mộ Quế Như cũng tiến lên theo, vô thức ưỡn thẳng lưng duy trì tư thế tao nhã, mọi hành động đều không muốn để thua Ninh Mộc Nhiên.

Ánh mắt băn khoăn của Mộ Lâm Uyên dừng trên người Chiến Thiệu Lâm và Ninh Mộc Nhiên, lại nhướng mày lên tiếng ám chỉ, âm cuối hơi lên cao:"Chị của tôi đã mang thai con của Chiến Quân Phi. Sự tồn tại của con trai cô sẽ phá hoại tình cảm của chị ấy và Chiến Quân Phi. Dù sao cô cũng có người mới rồi, tôi cho cô năm trăm vạn, chỉ cần cô đồng ý dẫn đứa trẻ kia rời khỏi  Ân Thành."

Ninh Mộc Nhiên nghe vậy vô thức liếc trộm Chiến Thiệu Lâm.

Anh vẫn hờ hững đứng sừng sững ở đó như cũ, vẻ mặt không thay đổi giống như tất cả mọi thứ đều chẳng liên quan gì đến anh.

Ninh Mộc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn dây vào thánh thần này nửa xu quan hệ nào hết.

"Ân Thành là nhà của tôi. Dựa vào cái gì tôi phải rời khỏi quê hương chỉ vì một câu nói của các người?"

"Vậy chính là chê cái giá tôi đưa ra không đủ, tự cô ra giá đi." Mộ Lâm Uyên vênh váo hống hách khinh bỉ nhìn Ninh Mộc Nhiên.

Ninh Mộc Nhiên cũng chẳng phải là người nhát gan, đối mặt với Mộ Lâm Uyên hùng hổ hăm dọa như thế cô không khỏi lộ ra một nụ cười khẩy.

"Được thôi. Các người đã nhiều tiền như thế thì hãy cho tôi năm trăm triệu. Chỉ cần có năm trăm triệu, tôi lập tức dẫn Bảo Bối rời đi, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cô và Chiến Quân Phi nữa, vừa ý rồi chứ?"

"Năm... trăm triệu?" Mộ Quế Như kinh hãi hít vào một hơi: "Năm đó lúc nhà họ Ninh các người chưa bị phá sản cũng không có giá trị nhiều như vậy, cô rõ ràng đang hét giá cắt cổ!"

Ninh Mộc Nhiên chậm rãi hỏi: "Chẳng lẽ không phải chính các cô bảo tôi tự ra giá à?"

Mộ Quế Như bị chặn họng, gương mặt dần dần đỏ lên, giận dữ không nói được câu nào.

Mộ Lâm Uyên cũng bị Ninh Mộc Nhiên chọc tức, uy hiếp nói: "Ninh Mộc Nhiên, đừng trách tôi không nhắc cô. Nếu cô không chịu dẫn đứa con riêng kia rời đi thì sẽ trở thành kẻ địch của Mộ Lâm Uyên tôi."

"Cô ép tôi rời bỏ quê hương, ngay từ đầu đã không có ý tốt rồi. Bây giờ cần gì phải giả vờ rộng lượng?"

Ninh Mộc Nhiên không muốn dây dưa với hai chị em này nữa, dứt khoát kéo Chiến Thiệu Lâm đi khỏi.

Nhìn bóng lưng Chiến Thiệu Lâm và Ninh Mộc Nhiên đi xa, Mộ Quế Như căm hận nghiến răng nặn ra một câu: "Sao mặt cô ta lại dày như vậy? Năm trăm triệu cũng dám nói ra?"

"Chị, chị còn đang mang thai, cẩn thận bị động thai." Mộ Lâm Uyên vội vàng đỡ Mộ Quế Như.

"Bố mẹ còn chưa biết Quân Phi có con riêng, nhỡ đâu xảy ra bê bối ầm ĩ lên, em bảo người khác sẽ nhìn chị thế nào?" Trong mắt Mộ Quế Như lấp lánh ánh nước, như sắp khóc đến nơi.

"Em đã nói với chị từ trước rồi, Chiến Quân Phi không phải người tốt, chị cứ khăng khăng thích anh ta, bây giờ khóc thì có ích gì?" Mộ Lâm Uyên tức giận mắng.

Mộ Quế Như càng khóc to hơn.

"Rồi được rồi, em nghĩ cách giúp chị, làm cho Ninh Mộc Nhiên và đứa con hoang kia của cô ta biến mất được chưa?" Mộ Lâm Uyên vỗ nhẹ mu bàn tay Mộ Quế Như trấn an.

Trước giờ Mộ Quế Như đều tin tưởng cô em gái này của mình, chớp chớp mắt hỏi:

"Có thể làm cho cô ta rời khỏi Ân Thành thật hả?"

Đôi môi mọng màu đỏ lửa của Mộ Lâm Uyên khẽ cong lên, ánh mắt oán độc: "Nói nhảm! Cho dù chị muốn một đứa con trai hời thì em cũng không muốn tự nhiên lòi ra thêm một đứa cháu trai đâu."

Đúng lúc này, Chiến Quân Phi gọi điện thoại tới.

...

Trong đầu Ninh Mộc Nhiên suy nghĩ mãi về câu nói hung ác cuối cùng kia của Mộ Lâm Uyên, cho nên không chú ý mình kéo Chiến Thiệu Lâm cả một đường, hai người vẫn đi rất nhanh.

Chiến Thiệu Lâm bị Ninh Mộc Nhiên lôi kéo, ánh mắt lướt về phía bàn tay mình bị cô nắm chặt.

Tự nhiên tùy tiện như vậy, dường như đã làm rất nhiều lần với người đàn ông khác.

Anh thản nhiên nhếch khóe môi, đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Mãi đến khi Ninh Mộc Nhiên kéo Chiến Thiệu Lâm ra đến bãi đỗ xe trước cửa bệnh viện, A Triệt nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, lập tức há miệng thành một hình tròn bất quy tắc.

"Cô Ninh, cậu Lâm, hai người..." Từ trước đến giờ cậu Lâm có tính cuồng sạch sẽ, chưa bao giờ chạm vào người phụ nữ khác trừ cô Ninh Lan Ngọc.

Ninh Mộc Nhiên nhận ra mình đang kéo Chiến Thiệu Lâm, vội vã buông anh ra.

Thất lễ quá!

Vừa hay tay mà cô nắm chính là bên tay phải bị thương của Chiến Thiệu Lâm, vết thương của Chiến Thiệu Lâm không tránh khỏi liên lụy, bị nứt ra theo động tác của cô.

Người đàn ông hít vào một hơi, hung dữ lườm cô.

Ninh Mộc Nhiên nhìn vết thương bị cô liên lụy, xấu hổ không chịu nổi, vội vàng đỡ lấy anh.

Chiến Thiệu Lâm hít sâu một hơi, nhịn xuống suy nghĩ nghiền chết người phụ nữ này trong đầu: "Vừa rồi nghe hai chị em nhà họ Mộ nói cô đã có con?"

"Việc này liên quan gì đến anh?" Ninh Mộc Nhiên lập tức lộ ra vẻ đề phòng.

“Chiến Quân Phi là cháu trai của tôi, cô nói xem có quan hệ gì?” Môi mỏng của Chiến Thiệu Lâm hiện ra vẻ mỉa mai: "Cô đã có con trai với nó, tôi cũng coi như một nửa bề trên của cô. Thế mà vừa rồi cô cứ cầm tay tôi là thế nào?"

Chiến Quân Phi không cần cô nữa cho nên cô lập tức tìm anh làm người mới?

Chiến Thiệu Lâm nhíu chặt lông mày, khi anh nhìn Ninh Mộc Nhiên lại mang theo một luồng áp lực vô hình.

Mặt Ninh Mộc Nhiên lập tức đỏ ửng: "Bởi vì..."

Dừng một chút, đột nhiên trong mắt cô lóe ra ánh sáng trong suốt, môi đào khẽ mấp máy: "Bởi vì anh vừa nói chân của anh bị thương, tôi sợ anh ngã, phận con cháu tất nhiên phải đỡ anh rồi."

"Khụ..."

A Triệt trực tiếp bị sặc nước miếng, cô Ninh này thật sự dám nói ra.

Gương mặt điển trai của Chiến Thiệu Lâm chợt tối sầm, bầu không khí cũng trở nên lạnh buốt. Trong lúc hai người đang giằng co thì tiếng chuông điện thoại di động của anh vang lên, vừa khéo phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

Nhìn thoáng qua màn hình thông báo, biểu cảm trên mặt Chiến Thiệu Lâm không thay đổi mà quay đầu đi luôn.

A Triệt cung kính kéo mở cửa xe sau ra giúp anh, cơ thể Chiến Thiệu Lâm hơi khom xuống, cúi người ngồi vào trong. Lúc này mới trượt nút trả lời: "Tốt nhất là bác có chuyện gì rất quan trọng."

"Không hay rồi cậu Lâm, cậu chủ nhỏ bị ốm rồi!"

Đầu điện thoại bên kia là bác Tang ở dinh thự nhà họ Chiến, nghe thấy giọng nói của Chiến Thiệu Lâm, ông ta lập tức lo lắng thông báo.

"Mời bác sĩ gia đình đến khám chưa?" Chiến Thiệu Lâm nghe vậy, cáu kỉnh kéo toàn bộ cửa sổ xe lên, ngăn cách bóng dáng đứng ngoài cửa sổ kia, mắt không thấy tâm không phiền.

Lao ra đường cứu cô, tuyệt đối là việc anh hối hận nhất.

Bác Tang vội trả lời: "Mời thì mời rồi nhưng cậu chủ nhỏ nhất quyết không cho bác sĩ kiểm tra, còn đòi phải đi bệnh viện..."

"Đưa điện thoại cho nó."

Dinh thự nhà họ Chiến, bác Tang nghe vậy lập tức đưa điện thoại di động cho tên nhóc nằm không yên trên giường, nhỏ giọng dỗ dành: "Cậu chủ nhỏ, đây, là điện của cậu Lâm."

Ninh Bảo Bối đáng thương bặm chặt khuôn miệng nhỏ nhắn, kéo dài giọng yếu ớt nói: "Alo."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK