Khi vạt áo sơ mi bằng voan bị vén lên, không khí lạnh lẽo kích thích vào da thịt, Ninh Mộc Nhiên hung hăng cắn mạnh xuống.
Lưu manh!
Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong khoang miệng của hai người.
Chiến Thiếu Lâm lui ra, bàn tay bóp cằm Ninh Mộc Nhiên, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: "Chơi lạt mềm buộc chặt thành thạo quá rồi, bây giờ còn giả vờ thanh cao cái gì?"
Ninh Mộc Nhiên bị Chiến Thiệu Lầm nắm cằm ép buộc ngẩng đầu lên đối mặt với anh, con ngươi đen nhánh lộ rõ vẻ kiên định, hơi thở bất ổn phập phồng: "Anh mới lạt mềm buộc chặt đấy! Tôi có con trai rồi, đâu có điên mà đi lấy lòng anh."
Giọng điệu của Chiến Thiệu Lâm lạnh lẽo đến cay nghiệt: "Vậy mùi hoa dành dành trên người cô là thế nào?"
Ninh Mộc Nhiên không hiểu: "Mùi hoa dành dành thì làm sao?"
"Mỗi cô gái tiếp cận tôi đều biết tôi thích mùi hương này."
Thật ra dùng hoa dành dành làm nước hoa không được tính là phổ biến.
Nhưng trên người cô lại có, còn là loại anh thích nhất, hơn nữa cô mượn cái cớ quê mùa để bắt chuyện, Chiến Thiếu Lâm cũng không tin lời giải thích của cô, cho rằng cô có ý đồ khác ngay từ ban đầu.
Ninh Mộc Nhiên nghe vậy, sắc mặt thay đổi liên tục, đột nhiên nghĩ lại mấy lần gặp mặt trước, hình như thái độ của anh vẫn luôn không tốt, chẳng lẽ cũng bởi vì mùi hoa dành dành trên người cô?
Điên rồi điên rồi, lại gây ra hiểu nhầm lớn như vậy.
"Không phải như anh nghĩ đâu! Từ nhỏ tôi đã thích ý nghĩa của hoa dành dành, chậu cây trồng trong nhà, dầu gội sữa tắm cũng là mùi hương này, bình thường còn pha trà hoa dành dành, có lẽ thời gian lâu mới mang theo mùi hương thoang thoảng..." Ninh Mộc Nhiên nghiêm túc nói lời giải thích, ánh mắt vô cùng kiên định.
Chiến Thiếu Lâm cười nhạt: "Vậy cô suy tính đủ đường cũng muốn trở thành nhà thiết kế biệt thự cho con trai tôi thì sao?"
Ninh Mộc Nhiên chẳng hiểu gì cả mà nhìn anh: "Nhưng chẳng lẽ không phải đột nhiên anh gọi điện thoại cho tôi, chỉ định tôi nhận hạng mục này à?"
Gân xanh trên trán Chiến Thiếu Lâm hơi nổi lên.
"Được, tôi khi đó cũng là ngoài ý muốn. Câu hỏi cuối cùng, tối nay cô trốn dưới gầm bàn của tôi, còn cố ý trêu chọc tôi, là đang chơi trò gì thế?" Anh cũng muốn nghe xem cô sẽ giải thích như thế nào.
Ninh Mộc Nhiên nghĩ đến sự lúng túng vừa rồi của mình, trong thoáng chốc hai má đã đỏ bừng.
"Tôi không biết người ở trong phòng này lại là anh ..."
“Nói vậy là có đến đây để hiến thân cho một người khác à?” Không biết anh ở đây? Vậy cô tưởng là ai? Chiến Thiếu Lâm siết chặt cằm của cô, càng cảm thấy tức giận hơn.
Cằm của Ninh Mộc Nhiên bị nắm chặt đến mức vừa đỏ vừa đau cũng cực kỳ khó chịu: "Tôi đang đợi người khác, nhưng không định hiến thân, tôi đến đây để trả lại tiền."
Ninh Mộc Nhiên sợ anh không tin, vội vã lấy ra tấm chi phiếu trong phong bì: "Nếu không tin thì tự anh nhìn đi, bằng chứng đây này. Tôi thật sự không ngờ sẽ gặp anh tại đây, nghe thấy các anh bàn chuyện làm ăn nhưng sợ bị hiểu lầm nên tôi mới trốn dưới bàn.”
Chiến Thiếu Lâm nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt đầy nghi ngờ, chẳng lẽ anh đã hiểu lầm thật sao?
Ninh Mộc Nhiên thấy anh im lặng nên cứ tưởng cuối cùng anh cũng thông suốt, không ngờ vào giây tiếp theo anh lại đột nhiên dùng một tay ghì chặt đầu cô, sau đó cúi đầu cạy môi cô ra thô bạo cắn xé, cũng vì mang theo tâm lý muốn trả thù mà cắn rách môi dưới của cô,
"Ưm.." Ninh Mộc Nhiên bị đau đến nhíu mày, siết chặt nắm tay trắng nõn nện vào lồng ngực anh, cô buồn bực muốn tránh thoát nhưng căn bản chẳng làm được gì.
Đối với anh mà nói, chút sức đó của cô chỉ giống như gãi ngứa mà thôi, trái lại môi của cô còn bị anh ngậm chặt hơn, những hành động phản kháng sau đó đều bị thay bằng tiếng thở hổn hển.
Không biết qua bao lâu, dường như Chiến Thiếu Lâm đã phát tiết đủ rồi mới buông cô ra.
"Những phụ nữ muốn trở thành người của Chiến Thiếu Lâm tôi xếp hàng đầy ngoài đường, cũng không thiếu người như cô đâu, cút đi."
Ninh Mộc Nhiên bị đẩy ngã vào sô pha, đầu gơi ngửa ra sau, suy nghĩ cũng có chút mơ hồ vì thiếu dưỡng khí. Khi chợt nghe thấy lời nói ngạo mạn này của anh thì cô muốn phản bác theo bản năng, số đàn ông muốn cô cũng xếp đầy ngoài đường đấy.