Chương 4: Cậu chủ nhỏ biến mất rồi
“Tôi muốn một phần cánh gà cola.” Cậu lạnh lùng ra lệnh cho người lái xe.
Trên mặt tài xế hiện lên biểu cảm khó xử, mệnh lệnh anh ta nhận được là ở đây cùng với cậu chủ nhỏ chờ cậu Lâm: "Nhưng cậu Lâm sắp tới đây rồi, cậu chủ nhỏ, cậu..."
“Năm phút.” Cậu bé giơ cổ tay phải lên chỉ vào đồng hồ đeo tay: “Tôi mà không thấy cánh gà cola thì anh phải tới chỗ ông Tang kết toán tiền lương.”
Sự khó xử của người lái xe bỗng chốc biến thành sự hoảng sợ.
Anh ta biết rất rõ cậu chủ nhỏ đã nói một thì không có hai.
"Cậu chủ nhỏ, cậu ở đây đừng chạy lung tung nhé. Tôi sẽ quay lại sớm..." Tài xế vội vàng buông lời nhắc nhở, cẩn thận khóa cửa xe lại rồi đi về phía cửa hàng gà rán gần nhất.
Điều mà người lái xe không biết là cậu bé ngồi trong xe Bentley đã mở khóa xe rất điêu luyện sau khi anh ta rời đi...
Tầm mắt đổ dồn về đôi mẹ con đang đi xa kia.
Trái tim cậu chợt nhảy lên dữ dội.
Đó dường như là một điềm báo mạnh mẽ...
Cậu bé lén lút đi theo sau, giữ khoảng cách không xa không gần với họ.
Cậu nhìn thấy họ bước vào "Trường mầm non Kim Thái Dương".
Cậu muốn theo vào nhưng nhận thấy bảo vệ kiểm tra rất nghiêm ngặt. Dưới mái tóc ngắn, đôi mắt sâu hơi nhếch lên nhìn xung quanh, cậu bé nhanh chóng tìm một góc để trốn...
…
Năm phút sau, ở góc đường cách trường mầm non Kim Thái Dương hai dãy phố, người tài xế vội vã hối hả cuối cùng cũng mua được cánh gà cola.
"Cậu chủ nhỏ, đồ cậu muốn..."
Cạch.
Còn chưa dứt lời, biểu cảm của người tài xế đã nứt ra từng tấc.
Anh ta thấy cái gì?
Thứ anh ta nhìn thấy là vốn dĩ phải có cậu chủ nhỏ ngồi trong xe, nhưng giờ lại không có một bóng người!
Nguy rồi, cậu chủ nhỏ đâu?
Cánh gà cola rơi trên mặt đất, người lái xe kinh hãi tìm kiếm xung quanh.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, anh ta tìm kiếm trên một con phố gần đó nhưng cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của cậu chủ nhỏ.
Vừa lúc đó, điện thoại trong túi anh ta vang lên.
Nhìn thấy tên hiển thị người gọi trên màn hình, một làn sóng tuyệt vọng tràn qua người anh ta, vừa mở miệng mà môi anh ta đã run hết cả lên: "Cậu... cậu Lâm?"
…
Soạt.
Chiếc xe Porsche màu đen tắt máy, đến nơi Chiến Thần Dạ mất tích.
Cửa xe bị đẩy ra.
Một đôi giày da sáng màu và đắt tiền bước xuống đất trước, sau đó đập vào mắt là người đàn ông với dáng người cao thẳng tắp, ngũ quan tuấn tú, đường nét sắc sảo, dưới đôi mắt thâm thúy ẩn chứa vẻ sắc bén khiến người ta khó mà xem thường, bộ tây trang được cắt may khéo léo, toàn thân không có một chút nếp gấp nào.
Với sự xuất hiện của anh, không khí xung quanh như trở nên loãng hơn.
Anh như một vị vua trên cao, bễ nghễ quan sát vạn vật.
“Người đâu?” Chiến Thiệu Lâm hờ hững mở miệng.
Giọng nói khàn khàn gợi cảm giống như tiếng đàn cello kéo dài, hiện lên sự lạnh lùng.
“Cậu Lâm, xin lỗi.” Người lái xe tái mặt, chột dạ cúi thấp đầu, tay chân run rẩy giải thích: “Cậu chủ nhỏ bảo tôi mua một phần cánh gà cola, khi tôi trở lại thì người đã không thấy đâu nữa..."
Một vệ sĩ phân tích: "Có thể cậu chủ nhỏ bị bắt cóc chăng?"
"Nhưng tung tích của cậu chủ nhỏ luôn được giữ bí mật..."
Cùng với đó, người vệ sĩ kia đã chuyển sự nghi ngờ của mình sang người lái xe.
Người lái xe nhận thấy sự nghi ngờ của vệ sĩ thì lắc đầu như cái trống bỏi: "Không liên quan tới tôi, tôi thực sự không biết gì cả..."
Chiến Thiệu Lâm liếc nhìn chiếc xe, cửa xe còn nguyên vẹn, không có dấu vết cạy phá, đồ vật thuộc về Chiến Thần Dạ ngồi ở ghế sau cũng được sắp xếp gọn gàng, đó là thói quen thường ngày của cậu bé.
Rất có thể là cậu đã tự ý ra khỏi xe.
Một bên, vệ sĩ riêng của Chiến Thiệu Lâm là A Triệt cau mày lo lắng nói: "Cậu Lâm, tôi vừa mới kiểm tra. Nơi đây đúng lúc là điểm mù của camera giám sát. Nói cách khác, cậu chủ nhỏ rất có khả năng sẽ đi về hướng nào đó...”
Ánh mắt như chim ưng của Chiến Thiệu Lâm tuần tra xung quanh, nhìn thoáng qua một mẩu giấy kẹo bị giẫm nát nằm rải rác trên con đường dẫn đến trường mầm non Kim Thái Dương.
Đó là một loại kẹo xa xỉ mà Chiến Thần Dạ luôn thích và rất khó mua ở Ân Thành.
Đồng tử của người đàn ông hơi nheo lại...
…
Ở một nơi khác, khi Ninh Mộc Nhiên đưa Ninh Bảo Bối trở lại trường mầm non, cô còn lo lắng rằng cậu bé sẽ không vui và cố ý chọc giận giáo viên, nhưng cô không ngờ rằng Ninh Bảo Bối lại biểu hiện một cách khá hoàn hảo.
Cứ một câu chị đẹp, hai câu cũng chị đẹp, cộng với nụ cười mỉm chuẩn mực, cử chỉ tao nhã như một quý ông xuất thân từ gia đình danh giá, dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người.
Cô giáo mầm non hết lời khen ngợi cậu bé, khen sự dễ thương của cậu.
Ninh Bảo Bối bí mật nháy mắt với Ninh Mộc Nhiên, lộ ra biểu cảm đắc ý.
Như thể đang muốn tuyên bố:
"Chỉ cần con muốn thì bọn họ đều sẽ thích con!"
Ninh Mộc Nhiên: "..."
Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học cho bé cưng, Ninh Mộc Nhiên vội vàng trở lại công ty. Cô mới ra ngoài được một tiếng, nếu nói vài lời hay với chị An thì có lẽ có thể giữ lại hoàn toàn điểm chuyên cần. Nghĩ như vậy, bước chân Ninh Mộc Nhiên lại nhanh hơn.
Nhưng cô không chú ý tới góc phố nên va phải một vòm ngực ấm áp to lớn ở đối diện.
Ầm.
Một cơn đau âm ỉ truyền đến bả vai.
Cô mất thăng bằng và ngã sang một bên, túi xách rơi xuống đất.
Khó khăn bám vào lan can mà đứng vững lại, Ninh Mộc Nhiên nghiêng đầu nhìn lại thì thấy đối phương là một người đàn ông có tấm lưng cao thẳng, cơ thể cường tráng, nhưng bước chân thon dài không dừng lại, hơn nữa bước đi càng thêm vội vã...
Vốn dĩ cũng chẳng có gì to tát nhưng anh lại làm như không nhìn thấy khiến Ninh Mộc Nhiên tức giận đến mức hành động nhanh hơn não, nắm lấy cổ tay anh trước khi rời đi.
"Dừng lại! Anh định bỏ đi như thế à?" Đụng phải người ta rồi mà còn không tỏ vẻ gì hả?