Hai đầu gối đột nhiên bị tách ra, khuôn mặt xấu xa của Chiến Quân Phi bỗng kề sát trước mặt cô.
Không!
Đừng mà!
Cô sợ đến mức không thở nổi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, có cảm giác như sắp ngất đi
luôn.
Bang! Đúng lúc này, một chai rượu vang đỏ bất thình lình đập mạnh vào đỉnh đầu Chiến Quân Phi.
Máu tươi hòa cùng rượu vang chảy xuống khắp trán Chiến Quân Phi, khiến anh ta lập tức bùng nổ, trán nổi đầy gân xanh. Anh ta ôm chặt lấy cái đầu đã bị thương, hùng hổ leo từ trên người Ninh Mộc Nhiên xuống.
“Con mẹ nó, thằng nào chán sống rồi vậy, thằng nào dám... chú, chủ nhỏ?”
Đang gào lên ầm ầm, Chiến Quân Phi đột nhiên nghẹn lời.
Anh ta quay đầu lại, hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng cao ngạo kia, đồng tử co rút lại, thật sự không ngờ đến người này lại là... Chiến Thiệu Lâm.
Sao chú anh ta lại xuất hiện ở đây?
Ninh Mộc Nhiên nhân cơ hội vội vàng thoát khỏi gông cùm của Chiến Quân Phi, bò dậy khỏi mặt đất, nép vào góc tường.
Men rượu dần dâng lên khiến ý thức của cô trở nên mơ hồ, hơi không nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Cô chỉ có thể hoảng sợ thu mình vào một góc, luống cuống nhặt quần áo của mình lên che đi những phần da thịt đang bị lộ ra một cách nhếch nhác và thảm hại.
Những giọt nước mắt như những hạt pha lê từng giọt từng giọt lăn xuống...
Cả người cô run lên, không biết là vì sợ hãi hay là vì bị dọa sợ đến ngây ngốc.
Thân hình thon dài của Chiến Thiếu Lâm đứng dưới ánh đèn chùm rực rỡ, mái tóc ngắn hơi rối bời, đôi mắt sâu thẳm như mắt của loài chim ưng nhìn chằm chằm vào Ninh Mộc Nhiên. Dáng vẻ yếu đuối đáng thương đó của cô hoàn toàn đối lập với lần cô đối chọi gay gắt với anh trong phòng riêng của anh.
Một cơn phẫn nộ như trào dâng trong mắt anh cùng với ngọn lửa giận đang hừng hực cháy.
Chiến Thiệu Lâm đưa tay cởi áo vest ngoài ra, ném lên người Ninh Mộc Nhiên.
Ninh Mộc Nhiên nhìn anh bằng ánh mắt đầy cảm kích.
Muốn nói lời cảm ơn, nhưng cô vừa hé miệng thì mới phát hiện ra men rượu quá mạnh, giọng nói của cô lại biến thành tiếng nấc cụt...
Hai má cô lập tức đỏ bừng, Ninh Mộc Nhiên xấu hổ bụm miệng lại, không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Máu trên đầu Chiến Quân Phi chảy xuống càng ngày càng nhiều, men theo ngón tay mà chảy tí tách xuống sàn.
Dù rất sợ Chiến Thiếu Lâm, nhưng anh ta cũng không cam tâm mà đứng dậy chất vấn: "Chú nhỏ, cháu và người phụ nữ của cháu thân mật với nhau, chú làm gì vậy?”
“Thân mật?” Đôi mắt sắc bén của Chiến Thiếu Lâm khẽ nheo lại, chế giễu: “Cậu đã hỏi cô ta có muốn hay không chưa?”
“Phụ nữ nói không muốn là muốn, huống hồ cô ta còn sinh con cho cháu rồi, ngủ với cô ta thì đã là...”
Bụp!
Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Chiến Thiếu Lâm bất ngờ tung một cú đấm vào mặt.
Khuôn mặt Chiến Thiếu Lâm vô cùng lạnh lẽo, mang theo một sức mạnh bức người.
Chiến Quân Phi không tránh kịp, sống mũi lại chịu một cú đấm, phần xương sống mũi như sắp bị đánh gãy, cũng vì thế mà anh ta loạng choạng mấy bước rồi ngã về phía sau.
Khóe miệng còn đập trung vào một phần cạnh sắc nhọn của bàn trà.
Máu lại chảy ra từ đó...
Khóe miệng anh ta bị rách, chảy rất nhiều máu.
Chiến Quân Phi quỳ một gối trên sàn nhà, nghiến răng không cam tâm, nhưng chỉ biết trừng mắt nhìn Chiến Thiếu Lâm, nói: “Vì người phụ nữ này mà chú nhỏ nổi giận lên ư? Sao thế, chú cũng nhìn trúng cô ta hả?”
Lúc Chiến Quân Phi thốt ra câu này, trong đầu anh ta còn lóe lên bức ảnh mà Mộ Quế Như cho anh ta xem...
Hình như bóng dáng của người đàn ông trong bức ảnh còn khá giống Chiến Thiếu Lâm.
Chiến Thiệu Lầm nhìn anh ta với vẻ khinh bỉ, khí thế ngập tràn như chúa tể của bóng đêm, đáp: “Ninh Mộc Nhiên là nhà thiết kế cho căn biệt thự của con trai tôi, trước khi hạng mục được hoàn thành, không ai được phép động vào cô ta hết.”
Nhà thiết kế biệt thự?
Ninh Mộc Nhiên còn chưa tốt nghiệp đại học, sao cô có thể làm nhà thiết kế?
“Chú đùa gì vậy...” Trực giác của Chiến Quân Phi mách bảo rằng chuyện này là không thể.
Chiến Thiếu Lâm cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái, hờ hững ra lệnh: “A Triệt, báo cảnh sát đi! Nếu nhà họ Chiến đã có người không biết quy củ và cách làm người, vậy thì tôi phải hạ mình xuống, dạy cho cậu ta biết làm thế nào để xứng đáng với cái họ của bản thân”
A Triệt lớn tiếng đáp, chuẩn bị rút điện thoại ra.
Chiến Quân Phi hung hăng nhổ toẹt một bãi nước bọt, bò dậy từ trên mặt đất.
Anh ta và Mộ Quế Như sắp tổ chức lễ đính hôn, bây giờ mà để xảy ra tin xấu phải vào đồn cảnh sát vì người phụ nữ khác thì hoàn toàn không ổn.
Anh ta trịnh trọng cúi người xuống nói với Chiến Thiếu Lâm: “Chú, cháu sai rồi. Xin lỗi chú, nhưng chủ cũng đừng quên là mình đã có vợ chưa cưới, đó là cô cả Ninh Lan Ngọc của nhà họ Ninh. Còn Ninh Mộc Nhiên chỉ là một chiếc giày rách mà cháu đã từng chơi nát rồi thôi, cô ta không xứng với chủ đầu!”