Nói xong, anh ta dắt theo đảm vệ sinh đã bị đánh gãy xương tay chạy mất dạng.
Trong mắt Chiến Thiếu Lâm lóe lên một tia sát ý, liếc mắt sang nhìn A Triệt, ra lệnh: “Ngày mai tôi muốn thấy tin tức Chiến Quân Phi phải vào viện nằm”.
A Triệt đã hiểu, gật đầu nhận lệnh.
Chiến Thiệu Lâm liếc nhìn Ninh Mộc Nhiên đang không mở nổi mắt, lúc này hình như cô đã mất đi ý thức, dựa vào tường nghiêng nghiêng ngả ngả, chốc chốc lại nhíu mày.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh vẫn bước đến cúi người xuống bế cô lên.
Cơ thể người phụ nữ mềm mại tựa như không có xương cốt...
A Triệt thấy vậy liền vội vàng đưa hai tay ra, định đỡ lấy Ninh Mộc Nhiên: “Hình như cô Ninh đã uống rất nhiều rượu, hay là để tôi bế cô ấy.”
“Không cần.” Chiến Thiếu Lâm nghiêng người tránh anh ta.
Điều này khiến A Triệt trợn tròn hai mắt, bày ra vẻ không thể tin được.
Cậu Lâm bế Ninh Mộc Nhiên ư?
Không phải anh chỉ chấp nhận việc tiếp xúc với Ninh Lan Ngọc thôi sao?
Mặt trời mọc đằng tây hả?
Tầng cao nhất này đã sớm được phong tỏa không còn ai cả, Chiến Thiệu Lâm bế Ninh Mộc Nhiên đi thẳng đến thang máy rồi xuống thẳng tầng một.
A Triệt đi đằng sau liếc mắt ra hiệu với Quách Đạt, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Quách Đạt đè thấp giọng xuống, nhìn A Triệt như nhìn một kẻ ngốc, thì thầm hỏi: “Lúc nãy anh ở trong phòng riêng lâu như vậy, có ngửi thấy mùi gì không?”
“Mùi gì cơ?” A Triệt nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Mùi rượu? Hay mùi thuốc lá?”
Quách Đạt bất lực: “Động não chút đi!”
“Là mùi thơm của hoa dành dành!” Cuối cùng A Triệt cũng nhớ ra, sau đó bày ra vẻ mặt như đã hiểu: “Thảo nào tôi thấy sao cửa phòng lại được mở ra, hóa ra là cô Ninh đã bị nhốt trong phòng riêng từ lâu, vậy cô ấy và cậu Lâm...”
“Suyt, tôi chưa nói gì hết nhé.”
Quách Đạt ngước mặt nhìn trời, bày ra vẻ mặt anh đúng là chẳng biết gì cả.
A Triệt nở nụ cười xấu xa rồi vội vàng đuổi kịp Chiến Thiệu Lâm.
Tầng một là bãi đậu xe lộ thiên.
Ninh Mộc Nhiên dựa vào lòng Chiến Thiếu Lâm, vì men rượu lại vừa bị Chiến Quận Phú tát hai cái, lúc này tầm nhìn của cô đã trở nên mơ hồ, toàn thân cũng vô cùng khó chịu.
Trong cơn mơ màng, cô thấy khuôn mặt của Chiến Thiếu Lâm khá giống Ninh Bảo Bối, miệng cô khô khốc, bụng như sôi lên, khó chịu vô cùng. Cánh tay mềm mại của Ninh Mộc Nhiên đột nhiên vòng qua cổ Chiến Thiếu Lâm, ép anh cố định không cho anh cử động.
“Bảo Bối, sao con lại có hai cái đầu?”
Cô mở to đôi mắt đã mơ màng, dưới ngọn đèn đường vàng mờ ảo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng còn in hẳn hai dấu tay lúc bị tát, có ánh đèn phản chiếu trông càng rõ ràng hơn.
Lúc Chiến Thiệu Lâm nghe thấy hai chữ Bảo Bối, hơi thở của anh lập tức như đình trệ.
Vành tại hơi phiếm hồng, nhưng người khác rất khó nhìn ra được điều đó.
Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lòng mình, cô đang quấn chặt lấy anh như con bạch tuộc. Bỗng dưng anh cảm thấy hơi cáu kỉnh, nhưng Ninh Mộc Nhiên lại cứ ngọ nguậy không chịu an phận, chiếc áo khoác vốn đang che trên vai cô cũng bị tuột xuống theo, để lộ ra bờ vai nhẵn nhụi.
Đôi mắt đen láy của Chiến Thiệu Lâm liếc nhìn xuống dưới.
Một ngọn lửa như hừng hực dâng lên trong đáy mắt của anh.