Chương 7: Lão già nhà họ Chiến
Chiến Thần Dạ chậm rãi quay lại chiếc bàn gỗ, thở dài nặng nề rồi ngồi xuống.
Trên bàn còn bày biện vài lư hương, mùi thơm tỏa ra bốn phía giúp tập trung tư tưởng để tĩnh tâm suy nghĩ.
Lúc bác Tang mở cửa, ông ta tình cờ nhìn thấy Chiến Thần Dạ đang cúi xuống nhặt một cái ly thủy tinh dưới đất lên.
Tên nhóc này có khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm, nhưng đôi môi luôn mím chặt lại lộ ra vẻ điềm tĩnh không hợp tuổi chút nào. Thấy bác Tang bước vào, cậu bé chỉ dửng dưng hỏi: “Ông Tang, có chuyện gì vậy?”
Bác Tang áy náy. Cậu chủ nhỏ đúng là được thừa hưởng từ cậu Lâm, không tức giận mà vẫn có uy, khí phách vô cùng.
“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cậu chủ là bữa trưa muốn ăn món gì ạ?”
“Tùy ông sắp xếp.” Chiến Thần Dạ mấp máy cái miệng nhỏ nhắn.
Vì những lời nói của Chiến Thiệu Lâm mà cậu bé rất không vui.
Bác Tang như nhìn ra được điều gì đó, âu yếm nhìn cậu nhóc: “Cậu chủ nhỏ, A Triệt nói với tôi rằng cậu chỉ định một nhà thiết kế nữ chịu trách nhiệm trang trí cho biệt thự mới của cậu đúng không?”
Nhắc đến Ninh Mộc Nhiên, khóe miệng Chiến Thần Dạ khẽ cong lên: “Dạ.”
Nếu bố không nói cho cậu biết mẹ đang ở đâu, vậy thì cậu sẽ bắt đầu ra tay từ Ninh Mộc Nhiên vậy.
Có lẽ sẽ tìm thấy.
Chàng trai nhỏ bé có tinh thần chiến đấu tràn trề.
“Vậy mấy ngày nữa, tôi sẽ dẫn cậu đi xem tiến độ.”
“Được ạ, cảm ơn ông Tang.”
Đối mặt với một Chiến Thần Dạ ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, bác Tang vô cùng xúc động .
Cũng không biết mẹ cậu nhẫn tâm như thế nào mới có thể bỏ rơi cậu suốt bốn năm trời mà chẳng hề quan tâm đến.
…
Ninh Mộc Nhiên thản nhiên chấp nhận sự thật là đã vụt mất dự án này.
Tan làm, cô lại đi đón Bảo Bối.
Nhìn thấy Ninh Mộc Nhiên, tên nhóc lập tức phụng phịu giậm chân xụ mặt, nhìn chỗ này chỗ kia rồi ngửi ngửi.
Ninh Mộc Nhiên nhìn động tác của Ninh Bảo Bối với vẻ mặt nghi hoặc: “Bảo Bối, con làm gì vậy?”
“Kiểm tra!” Thân thể nhanh nhẹn của Ninh Bảo Bối khẽ đảo qua đảo lại: “Bà ngoại nói rằng mẹ đã nhận một đơn hàng lớn và chuẩn bị thiết kế một biệt thự cho đứa trẻ khác. Con muốn kiểm tra xem mẹ có ôm đứa trẻ đó không!”
Ninh Mộc Nhiên dở khóc dở cười.
Được rồi, cô biết rõ tên nhóc con này không thích cô tiếp xúc với những người đàn ông khác.
Nhưng thật sự không ngờ rằng ham muốn chiếm hữu của cậu bé đã đến mức độ này…
“Vậy con đã kiểm tra được gì rồi?
“Hừ hừ.” Ninh Bảo Bối không ngửi thấy mùi sữa trẻ con nào, vòng tay ôm ngực ậm ừ rồi lắc đầu.
Ninh Mộc Nhiên cũng quyết định tạm thời không nói với họ về chuyện đơn hàng đã vụt mất tránh để họ phải lo lắng.
Hai người trở về nhà bằng xe buýt, Ninh Mộc Nhiên đang đứng ở hành lang và thay giày. Tống Mỹ Xuyên đeo tạp dề từ trong bếp đi ra và không ngừng chớp mắt nhìn về phía cô.
“Thế nào hả? Biệt thự của tiểu thái tử kia có lớn không? Phí thiết kế tính như thế nào? Tính theo mét vuông hay tính bao trọn gói? Nhà họ Chiến có tiếng tăm lừng lẫy, chắc chắn sẽ ra tay rất hào phóng. Đến lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ một bước lên trời…”
Nói rồi, Tống Mỹ Xuyên cười híp mắt với Ninh Mộc Nhiên: “Đúng rồi, con đã gặp cậu chủ nhà họ Chiến kia chưa? Cậu ấy có đẹp trai không? Con xem có thể phát triển tình cảm với cậu ấy không? Nói không chừng chúng ta có thể trở lại hào môn đấy.”
“Mẹ...” Ninh Mộc Nhiên lập tức liếc nhìn Tống Mỹ Xuyên, không muốn nói chuyện công việc, mà chỉ khuyên bà ấy không nên nói chuyện này trước mặt Bảo Bối.
Bảo Bối cũng đã nghe thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên lạnh lẽo. Móng tay nhỏ bé nhịp nhịp trên bàn, vẻ mặt trông rất nghiêm túc.
“Cái gì mà phát triển tình cảm? Lão già nhà họ Chiến kia ra sao, Bảo Bối còn chưa khảo sát thì không thể xác định ông ta có xứng với Đại Nhiên Nhiên hay không. Bà ngoại à, bà đừng soạn bài loạn điểm uyên ương chứ.”
Tống Mỹ Xuyên: “...”
Người ta đồn rằng, năm nay cậu chủ Chiến vẫn chưa tới ba mươi tuổi. Đây chính là độ tuổi hoàng kim của người đàn ông, sao lại biến thành lão già rồi?
Một đàn quạ bay qua trước mặt, Tống Mỹ Xuyên vội vàng ôm Ninh Bảo Bối vào lòng, thử dỗ dành: “Bảo Bối à, cháu thử nghĩ xem nếu mẹ cháu được gả vào nhà giàu có quyền thế thì sau này cháu sẽ là một cậu chủ nhỏ rồi. Không chỉ có thể sống trong một ngôi nhà lớn, mà còn có rất nhiều đồ chơi nữa... “
“Cháu không phải là đứa trẻ ba tuổi, cũng không cần nhà lớn, cũng không cần đồ chơi để dỗ dành đâu.” Ninh Bảo Bối giống như một con cá chạch, trườn khỏi vòng tay của Tống Mỹ Xuyên.
Cậu bé đẩy ghế đến ngồi trước mặt Ninh Mộc Nhiên rồi nhích ra sau một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm ấy giơ hai tay về phía Ninh Mộc Nhiên cười nịnh nọt: “Đại Nhiên Nhiên, lại đây ngồi đi. Bảo Bối muốn ôm.”
“Xí, thằng nhóc thối này. Sao lại nước đổ lá khoai như vậy hả? Đừng quên mấy ngày trước mẹ cháu đi công tác, trời nổ sấm sét cháu còn chạy qua ngủ với bà đó.” Tống Mỹ Xuyên giả vờ tức giận.
Ninh Mộc Nhiên cúi người ôm Bảo Bối vào lòng, vuốt ve khuôn mặt của cậu bé.
Từ nhỏ Bảo Bối đã sợ sấm sét, mỗi lần có tiếng sấm, phải có người bên cạnh thì cậu bé mới có thể an tâm vững dạ.
“Có phải đêm đó đã bị sấm sét dọa sợ rồi phải không?”
Ninh Bảo Bối hơi xấu hổ lại vừa có vẻ hơi ấm ức.
Cậu đã lớn rồi, sẽ không sợ nữa.
“Sớm muộn gì con cũng trở thành một người đàn ông mạnh mẽ!” Cậu lạnh lùng nói.
Ninh Mộc Nhiên xoa đầu cậu nhóc: “Chuyện này là đương nhiên rồi, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Ăn cơm đi, ăn xong rồi mẹ sẽ tắm cho con.”
“Ngày mai mẹ nhớ đưa con đi học, nếu không Bảo Bối sẽ giận đó.” Ninh Bảo Bối muốn ở bên Ninh Mộc Nhiên hai mươi bốn giờ mỗi ngày, nhưng hiện tại cậu đã đi học, cô còn có việc nên thời gian bên nhau càng ngày càng ít.
“Yên tâm đi, mẹ đã hứa với con thì sẽ cố gắng hoàn thành. Tiện thể lát nữa mẹ sẽ dẫn con đi mua mấy bộ quần áo mới. Con đi học thì phải ăn mặc đẹp đẽ một chút.”
Ninh Bảo Bối hất hàm một cách tự hào: “Khí chất của con quyết định đẳng cấp của quần áo.”
Tống Mỹ Xuyên bật cười thành tiếng.
“Thằng nhóc thối này hoàn toàn không giống với bố nó một chút nào hết.”
Câu nói đã đột ngột gợi lại hồi ức của Ninh Mộc Nhiên về Chiến Quân Phi.
Mặc dù đã bốn năm qua chưa từng gặp mặt lại nhưng Chiến Quân Phi trời sinh đã phong lưu đa tình. Anh ta luôn được lên trang đầu của làng giải trí, tất cả đều là những tin đồn với nhiều sao nữ hay mấy người đẹp nổi tiếng khác nhau.
Nghe nói gần đây qua lại rất thân thiết với con gái rượu của nhà họ Mộ.
Ninh Mộc Nhiên phì cười, không nói gì nữa.
Nhìn vẻ mặt của Ninh Mộc Nhiên, Tống Mỹ Xuyên biết mình đã lỡ lời nên nói thẳng: “Ngày mai đi mua quần áo, sẵn tiện mua cho mẹ một bộ. Mẹ đi đánh bài, mấy người đó rõ ràng là chê mẹ ăn mặc lỗi thời mà. Họ cũng không thử nghĩ lại coi, lúc trước dù gì mẹ cũng là bà chủ Ninh hô mưa gọi gió, bây giờ ngồi đánh bài với bọn họ là đã nể mặt họ lắm rồi.”
Thực ra Tống Mỹ Xuyên không phải là mẹ ruột của Ninh Mộc Nhiên, mà là người vợ kế của Ninh Kiến Đình.
Sau khi nhà họ Ninh phá sản, bà ấy không thể lập tức thích ứng được sự chênh lệch như vậy. Sau khi Ninh Mộc Nhiên ổn định thì bà ấy giúp cô trông con, bình thường không có việc gì thì đi chơi bài, đi mua sắm và tán gẫu để sống qua ngày.
Nhưng Ninh Mộc Nhiên cũng có thể hiểu được.
Tống Mỹ Xuyên đã hưởng phúc ở nhà họ Ninh trong nhiều năm, việc buộc bà ấy phải quay lại cuộc sống bình thường là làm khó bà ấy rồi.
Ngày hôm sau, Ninh Mộc Nhiên nhớ đến chuyện dẫn Bảo Bối đi mua quần áo thì nói rõ lý do với chị An rồi tan làm sớm. Cô dẫn cậu nhóc đến thẳng một trung tâm thương mại xa hoa lộng lẫy.
Những ngọn đèn rực rỡ muôn màu phát ra ánh sáng chói lóa.
Bảo bối rất thích một mô hình xe đua, Ninh Mộc Nhiên đã mua nó mà không hề do dự.
Không thể cho con trai mình một gia đình trọn vẹn, cô chỉ có thể bù đắp bằng tất cả tình yêu thương của mình.
Nhân viên bán hàng thấy cậu bé đáng yêu nên đã tặng cho cậu một bộ kính râm cực ngầu.
Ban đầu Ninh Bảo Bối mặc một chiếc áo khoác jean bảnh bao.
Khi ánh đèn chiếu xuống, màu áo jean và kính râm tương phản rõ rệt. Cộng với khuôn mặt bầu bĩnh mũm mĩm và nước da trắng trẻo, trông cậu càng đáng yêu hơn.
Hai mẹ con nắm tay nhau, bỗng trở thành một hiện tượng cực kỳ bắt mắt trong trung tâm thương mại.