Chương 20: Sao đứa trẻ đó lại trông giống Bảo Bối nhà cô vậy?
Không khí trầm mặc trong vài giây, hai đứa nhỏ trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm nhau, sau đó Ninh Bảo Bối là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí này trước, miệng lưỡi nhanh nhảu như đang khởi binh hỏi tội.
“Cậu là ai? Sao lại ở trong nhà của tôi hả?"
“Là cậu sao?" Bàn tay nhỏ bé của Chiến Thần Dạ vẫn đặt trên tay nắm cửa, tim cậu bé bỗng đập nhanh hơn một nhịp, sau khi nhìn quanh phòng, xác nhận không có người nào khác thì mới tỏ ra nhẹ nhõm.
Cậu bé bước vào khu vực sảnh trống gần cửa ra vào, thong thả ung dung cởi giày ra.
Sau đó đưa tay lấy một đôi giày khác từ trong tủ ra mang vào, động tác tự nhiên hết mức có thể.
Ninh Bảo Bối nhìn hành động của Chiến Thần Dạ mà lòng giận bừng bừng.
Sống trong phòng của cậu, nhận điện thoại của cậu, giờ còn dám đi giày của cậu luôn?
“Cậu, get out…” Ninh Bảo Bối phồng má, bàn tay nhỏ chỉ về hướng cửa, giận dữ nói.
Đôi đồng tử trong veo, thuần khiết giờ phút này chẳng khác gì núi lửa phun trào đỏ rực.
Chính là cậu ta, tối hôm qua cậu ta chính là người chiếm mất mẹ của cậu!
Chiến Thần Dạ chậm rãi nói: "Xem ra cậu vẫn chưa biết thân phận của tôi."
Ngừng một chút, cậu bé thẳng thừng làm lơ Ninh Bảo Bối đang phẫn nộ hết cỡ sang một bên, đặt cặp sách xuống, đưa bàn tay non nớt nhỏ nhắn ra trước mặt người giống mình như đúc, nói: "Xin chào, tôi là Chiến Thần Dạ."
Sự thờ ơ và bình tĩnh hết mức đó của cậu bé hoàn toàn trái ngược với lửa giận của Ninh Bảo Bối vào lúc này.
… Chiến Thần Dạ?
Đây chẳng phải là tên mà ông Tang gì kia cứ luôn miệng gọi là cậu chủ nhỏ sao?
Vậy có nghĩa là, ông Tang đó nhận nhầm cậu là tên Chiến Thần Dạ trước mặt này sao?
Mà ngay cả người thân cận nhất với cậu bé là mẹ cũng đã nhận nhầm cậu với Chiến Thần Dạ?
“Cậu…”
Ninh Bảo Bối cảm thấy việc cậu bé tức giận là điều hiển nhiên, nhưng khi đối mặt với hình ảnh Chiến Thần Dạ duỗi tay ra trước mặt mình, cậu bé lại không bùng nổ được, mà hậm hực chống nạnh nói: "Cậu ở đây giả dạng tôi thì vui vẻ rồi, nhưng tôi lại bị cậu hại thảm lắm đó biết không! Đại ma vương nhà cậu đã giam lỏng tôi, cấm đoán đủ kiểu, tôi ghét ông ta!"
Thân hình nhỏ bé thẳng thớm của Chiến Thần Dạ hơi cứng đờ: "Đó là bố tôi, tôi không cho phép cậu nói về ông ấy như vậy."
“Cậu coi ông ta là bố, nhưng ông ta chứ dăm ba câu là lại cấm đoán cậu, đâu có giống bố một chút nào đâu chứ?" Ninh Bảo Bối giống như một con mèo nhỏ xù lông, nhưng thực chất là đang bất bình thay cho Chiến Thần Dạ: "Còn tệ hơn cả tên đàn ông khốn nạn vô lại ở nhà tôi kìa."
Ít nhất thì tên đàn ông kia cũng không có phạt cậu bé.
Cơ thể của Chiến Thần Dạ càng lúc càng cứng đơ lại.
Đôi môi đẹp mím chặt.
Một nỗi mất mát không thể giải thích được lập lòe nơi hốc mắt cậu bé...
Hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã của Chiến Thần Dạ lọt vào tầm mắt của Ninh Bảo Bối, khiến cậu bé đột nhiên có cảm giác bực bội và cả cảm giác tội lỗi mà chính cậu cũng không thể giải thích được.
Chết tiệt, sao cậu bé lại có cảm giác như mình đang đi bắt nạt người khác nhỉ?
“Mà thôi bỏ đi, tính tôi rộng lượng, sẽ không nổi giận với cậu đâu, đường đường là nam tử hán đại trượng phu mà trưng ra bộ mặt oan ức buồn bã đó thì còn ra thể thống gì nữa..." Trước khi Chiến Thần Dạ thu tay về, Ninh Bảo Bối đã giơ tay bắt lấy tay cậu bé, xem như một lời chào hỏi thân thiện.
Đôi mắt đen láy của Chiến Thần Dạ lóe sáng, cậu bé cũng không từ chối sự đụng chạm của Bảo Bối.
“Chuyện trao đổi thân phận là bí mật của hai chúng ta, cậu không được nói với ai đâu đấy."
Ninh Bảo Bối không muốn mẹ cậu bé biết trên thế giới này còn tồn tại một phiên bản khác y hệt cậu bé, nói: "Chấp nhận, tôi đồng ý với cậu! Giờ tôi đã về rồi, cậu cũng mau về dinh thự nhà họ Chiến của cậu đi..."
“Cậu không thể giả ngốc một thời gian sao? Ở dinh thự nhà họ Chiến có đủ loại đồ tốt trên đời, chỉ cần cậu muốn, ông Tang sẽ cho cậu hết thôi." Chiến Thần Dạ không muốn phải về dinh thự nhà họ Chiến sớm như vậy chút nào.
Cậu bé vẫn muốn ở với Ninh Mộc Nhiên thêm một bữa cuối tuần nữa, để được dẫn đi chơi công viên giải trí.
“Không được! Tôi đã nhường mẹ cho cậu một ngày rồi, hơn nữa..." Ninh Bảo Bối dẩu cái miệng nhỏ, ngẩng đầu lên, tự hào nói: "Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới có thể trốn ra từ dinh thự nhà họ Chiến để về đây đấy!"
“Trốn?” Chiến Thần Dạ nhíu mày nhìn cậu.
“Đương nhiên.”
Ninh Bảo Bối ưỡn cái ngực nhỏ, hàng lông mày thanh tú nhướng lên, như muốn thể hiện cậu bé đã làm được một chuyện phi thường.
“Đại ma vương nổi giận phạt tôi, cấm tôi không được đi ra ngoài, tôi lập tức giả bệnh, trốn thoát được lúc trên đường tới bệnh viện đấy. Sao hả, thấy Bảo Bối tôi thông minh không?" Nhắc lại quá trình trốn thoát từ bệnh viện về đây, cậu bé cảm thấy nó quả thực là một điều ly kỳ, cực kỳ cực kỳ thú vị.
Cũng may là cậu bé có một khuôn mặt ngoan ngoãn, hiền lành và đáng yêu hết sức.
Chiến Thần Dạ dự cảm có điều chẳng lành, cậu bé nôn nóng nói: "Cậu cứ thế mà chạy đi, bố tôi chắc chắn sẽ cho người lục tung thành phố này để bắt cậu đó!"
“Là lùng bắt cậu, chứ liên quan gì đến tôi? Tôi và chú đó vốn chẳng quen biết gì nhau cả." Ninh Bảo Bối nhún vai ra vẻ không sao cả, nói một câu vạch trần sự thật.
Cửa sổ đóng không chặt, một trận gió thổi vào.
Tiếp theo đó, tiếng còi liên tục vang lên trong khu chung cư nhỏ.
Tuyên bố rõ những gì sắp xảy ra...
Chiến Thần Dạ vội chạy đến cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài xem tình hình.
Tầng lầu không quá cao, vậy nên cậu bé có thể nhìn thấy rõ các phương tiện lưu thông trên đường.
Xe Bentley, tất cả đều có chung một màu đen tuyền, logo đồng nhất, là vệ sĩ của dinh thự nhà họ Chiến.
Vậy là bọn họ đã tra ra được khu nhà này rồi sao?
Không được, tuyệt đối không thể để bọn họ phát hiện ra cậu bé và Ninh Bảo Bối bí mật trao đổi thân phận cho nhau được.
Rủa thầm một câu không xong rồi, khuôn mặt nhỏ của Chiến Thần Dạ tràn đầy vẻ nặng nề, cùng với đó là sự nôn nóng, cậu bé nói: "Cậu nói đúng, tôi không thể giả ngốc để ở lại nữa."
Chiến Thần Dạ nhíu chặt mày, vội vã đổi quần áo với Ninh Bảo Bối.
Trước khi đi, cậu bé móc từ trong túi ra một xấp giấy trái tim màu đỏ...
“Đây là thứ mà giáo viên dạy trong khóa học thủ công hôm nay, tôi vốn định sẽ đưa nó cho cô Ninh, nhưng theo tình hình này thì chắc tôi không còn cơ hội đó nữa rồi, cậu hãy đưa cái này cho cô ấy giúp tôi."
Ninh Bảo Bối ngẩng đầu nói: "Mẹ chỉ có thể nhận quà từ Bảo Bối tôi thôi, tôi để cậu ở đây một đêm, chưa tính sổ với cậu đã là nhượng bộ lắm rồi."
“Như vậy cũng không được sao…”
Dưới hàng mi dài mảnh xinh đẹp của Chiến Thần Dạ, một đôi mắt thuần khiết bị bao phủ bởi một lớp sương mù mịt.
Rất nhanh sau đó, cậu bé cẩn thận cất xấp trái tim tình yêu màu đỏ đi.
Chỉ cần cậu bé thuyết phục được bố giao việc thiết kế nội thất biệt thự cho cô Ninh Mộc Nhiên, vậy thì chắc chắn cậu bé sẽ có cơ hội đưa chúng cho cô.
…
Khi hai đứa nhỏ làm cả nhà họ Chiến và bệnh viện nháo nhào một phen thì ở một bên khác, Ninh Mộc Nhiên bình yên kết thúc một ngày làm việc của mình, quay lại Chanh Hải Lan Đình.
Đường phố đông đúc xe tới xe lui, đèn xanh đèn đỏ đan xen lẫn nhau, xe cộ ngổn ngang tấp nập.
Xe buýt là ùn tắc nhất, khi cô vừa mới xuống xe, hình ảnh bất ngờ đập vào mắt chính là từng hàng siêu xe màu đen thuộc hạng sang đang đậu đối diện khu nhà nhỏ của cô.
Chiếc xe dẫn đầu còn ngang ngược đậu xe ở giữa đường, vì là chiếc siêu xe trị giá cả ngàn vạn nên những chiếc xe bình thường khác đã chọn cách nhường đường, cách xa hết mức có thể để tránh va chạm.
Bảng số xe XX9999.
Một người đàn ông mặc tây trang màu đen chậm rãi bước từ trong xe ra, xung quanh anh như được bao bọc bởi một lớp khí thù địch, nhìn thoáng qua cũng biết là người không dễ chọc.
Vì người đàn ông đó đang quay lưng về phía cô, nên Ninh Mộc Nhiên chỉ nhìn được bóng dáng cao ráo thẳng tắp của anh.
Hừm, người này thật sự rất kiêu ngạo đó...
Rầm…
Ninh Mộc Nhiên đang nghĩ nghĩ, đột nhiên người đàn ông kia dùng sức đóng cửa xe rầm một tiếng.
Giây tiếp theo, anh chậm rãi xoay người, Ninh Mộc Nhiên vẫn chưa kịp thu hồi tầm mắt của mình lại, đúng lúc đó, người đàn ông nhìn về phía cô, hai người bốn mắt nhìn nhau...
Khi thấy rõ diện mạo người đàn ông đó, lòng Ninh Mộc Nhiên hơi nao nao.
Thật là trùng hợp, người đàn ông đó là Chiến Thiệu Lâm!
Chiến Thiệu Lâm cũng thoáng sửng sốt một giây, ánh mắt anh đảo qua túi xách trong tay cô, đoán chắc cô vừa tan tầm về nhà, chắc cô cũng sống gần đây, nhưng giờ phút này anh làm gì còn tâm trạng nghĩ mấy thứ vô nghĩa này chứ.
Nhìn thấy gần đó càng lúc càng có nhiều vệ sĩ tản ra, đôi mắt lạnh lẽo của anh lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, quay đầu hỏi A Triệt: "Theo những gì điều tra thì tên nhóc đó chạy tới đây à?"
A Triệt khẽ gật đầu, cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ, nói: "Đúng vậy, hơn nữa đã chạy tới đây khoảng vài tiếng đồng hồ rồi."
Ninh Mộc Nhiên hiểu rồi, chắc hẳn là vị tiểu thái tử nhà họ Chiến kia đã chạy ra ngoài chơi.
Vậy là bọn họ tới đây để bắt người?
Nhìn lửa giận bao quanh người Chiến Thiệu Lâm đang cháy dữ dội, khuôn mặt của anh đằng đằng sát khí, Ninh Mộc Nhiên đổ mồ hôi hột thay cho bạn nhỏ kia, làm con anh ta chắc vất vả lắm. Nhưng dù sao thì đây cũng là chuyện nhà người ta, Ninh Mộc Nhiên cũng không có ý định xen mồm vào.
Lúc cô đang định rời đi thì đột nhiên, A Triệt nhận được thông báo của vệ sĩ, anh ta quay người cung kính bẩm báo lại với Chiến Thiệu Lâm: "Cậu Lâm, đã tìm được cậu chủ nhỏ rồi!"
Giây tiếp theo, Ninh Mộc Nhiên lập tức nhìn thấy một tên vệ sĩ có dáng người cường tráng vạm vỡ bước ra từ con đường có hàng cây xanh che phủ, trong lồng ngực anh ta còn đang ôm một cục bột trắng nõn.
Ninh Mộc Nhiên vốn định rời đi, nhưng bước chân cô lập tức dừng lại.
Này, sao đứa trẻ đó lại trông giống Bảo Bối nhà cô vậy?