Nhưng từ chi phiếu ba mươi vạn trong tay giống như một ngọn núi lớn, ép tới mức cô không thở nổi, hơn nữa cô vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm...
“Cảm ơn đã hiểu cho” Vừa nói xong câu này cô đã chạy khỏi phòng 6808.
Ninh Kiến Phát bị cái quỷ gì mà lại cho cô số phòng kiểu này thể không biết, hại cô trở thành một trò hề như vậy.
Chiến Thiệu Lâm: "..."
Cảm ơn đã hiểu cho?
Hiểu con mẹ nó chứ hiểu.
Chiến Thiếu Lâm nhấc chân trực tiếp đạp ngã ghế sô pha bên cạnh, trong mắt bừng bừng lửa giận mà trước nay chưa từng có.
Anh và Ninh Lan Ngọc đã đính hôn bốn năm, nhưng ngoại trừ một đêm trời xui đất khiến vào bốn năm trước ra thì anh không hề chạm vào cô ta.
Anh cố ép mình chấp nhận cô ta, thậm chí còn uống rượu trợ hứng trước nhưng chẳng lần nào hứng thú nổi, thế mà vừa rồi Ninh Mộc Nhiên lại có thể kích động dục vọng đã ngủ say từ lâu trong anh, anh chỉ muốn nghiền nát cô, muốn nuốt cô vào bụng...
Chết tiệt, anh trở thành động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới từ khi nào vậy chứ?
Chiến Thiệu Lâm uống hết ly rượu đỏ được đặt trên tủ rượu bên cạnh, nhờ cảm giác lành lạnh của ly rượu, anh mới có thể kìm nén cảm giác khó chịu không nói nên lời ở trong lòng, sau đó dứt khoát gọi điện thoại cho Mộ Huy Thành.
"Ra ngoài uống rượu đi, tôi đang ở câu lạc bộ Giang Nam"
Sau khi Ninh Mộc Nhiên chạy ra khỏi phòng thì cấp tốc chạy vào toilet, cô gái trong gương có mái tóc màu đen nhánh, làn da trắng hồng, riêng đôi môi thì bị cắn đến hơi sưng. Cô nhanh chóng bôi một lớp kem tiêu sưng và son dưỡng để trông bản thân đỡ nhếch nhác hơn một chút.
Cô không nhịn được muốn gửi lời thăm hỏi đến cả nhà Chiến Thiệu Lâm, lẽ nào cô để lại quá nhiều ấn tượng lệch lạc nên anh mới cho rằng cô rất phóng túng à?
Ninh Mộc Nhiên cố gắng hít một hơi thật sâu để cơn tức và nỗi oan trong lòng hoà hoãn đôi chút, sau đó lại tìm Ninh Kiến Phát để hỏi phòng Trần Lượng lần nữa.
Hóa ra là phòng 6806.
Ninh Mộc Nhiên luyện tập nở nụ cười dịu dàng trước gương, tiếp đó đi đến phòng số 6806.
"Anh Trần, chào anh, tôi là Ninh Mộc Nhiên” Giọng nói rất dịu dàng không hề có ác ý.
“Mời vào” Một giọng nam chất phác vang lên.
Trong lòng Ninh Mộc Nhiên rất vui mừng, xem ra lần này đã tìm đúng chỗ rồi.
Ninh Mộc Nhiên đẩy cửa phòng bước vào, cách bày trí ở đây không giống với phòng 6808 mà tương đối đơn giản, nhưng vẫn xa hoa hơn những phòng hàng đầu trong các câu lạc bộ bình thường khác.
Lúc vừa mở cửa bước vào, vì mùi rượu và mùi thuốc lá nồng nặc nên không khí có hơi ngột
ngạt.
Nụ cười nơi khoé môi chưa kịp đạt đến độ cong hoàn hảo nhất, thì cô đã trợn tròn mắt đầy kinh ngạc nhìn người đàn ông đẹp trai đang ngồi trên ghế sô pha làm bằng da màu đen của
Thế mà lại là Chiến Quân Phi.
Phản ứng đầu tiên của cô là mình lại đi nhầm rồi.
"Thật ngại quá, tôi đi nhầm phòng, xin lỗi ..." Cô cúi đầu áy náy nói sau đó xoay người rời đi.
Chiến Quân Phi thong thả đặt chiếc cốc đang đung đưa trong tay xuống, trước khi Ninh Mộc Nhiên đi thì kịp gọi cô lại: "Cô đến tìm Trần Lượng đúng không? Chưa gì mà định đi rồi à?"
Ninh Mộc Nhiên dừng bước, lông mi dài rủ xuống che giấu sự đề phòng trong mắt cô.
"Sao anh lại biết Trần Lượng?"
“Ngồi đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Chiến Quân Phi rớt thêm một ly rượu nữa đặt sang bên cạnh, ý bảo Ninh Mộc Nhiên ngồi xuống đó.
Ninh Mộc Nhiên do dự một giây rồi ngồi xuống, có điều cô không uống ly rượu kia.
Chiến Quân Phi nhếch khóe môi nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Tôi đã cho người điều tra hồ sơ cá nhân của cô, bốn năm trước bỏ học nên không có bằng tốt nghiệp, trình độ học vấn chỉ đến phổ thông, trước đó từng rửa chén thuê cho người ta, tối ngủ ở cầu vượt hoặc tầng hầm, sau này lại vì Tống Mỹ Xuyên mà suýt chút nữa đã một xác hai mạng. Ninh Mộc Nhiên, tôi không mong muốn cô sẽ tiếp tục cuộc sống thê thảm như vậy sau khi rời khỏi tôi."
Trong lúc nói chuyện, Chiến Quân Phi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ninh Mộc Nhiên với ảnh mắt như thiêu đốt, sau đó đột nhiên đưa tay chạm vào đùi của Ninh Mộc Nhiên.
Nhất thời, gai ốc cả người Ninh Mộc Nhiên đều dựng đứng lên, cô liên tục lùi sang một bên đến khi cách xa khoảng chừng một thước, tránh xa như sợ rắn bò cạp mà nói: "Đây là chuyện của tôi, không phiền cậu Phi để tâm, tôi chỉ muốn hỏi một câu, rốt cuộc quan hệ giữa anh và Trần Lượng là gì?"
Anh ta xuất hiện ở đây chắc chắn không phải trùng hợp.
Chiến Quân Phi nhếch khóe môi đầy lạnh lùng, vẻ mặt nhìn Ninh Mộc Nhiên cử như đang nhìn con khỉ làm xiếc, anh ta trực tiếp lấy ra một tờ giấy mượn nợ từ trong ngăn kéo rồi vỗ mạnh xuống bàn.
"Đây là chứng từ chứng minh mẹ kế của cô đã mượn Trần Lượng một trăm vạn, tuy hiện tại tôi và cô đã huỷ hôn, nhưng dù sao cũng từng ở bên nhau nên chỉ cần cô nói cho tôi biết người đàn ông bên ngoài của cô là ai, thì tôi sẽ suy xét trả chứng từ này lại cho cô."