Chương 11: Hai cục cưng hoán đổi cho nhau
Ở dưới lầu, Ninh Mộc Nhiên dắt Ninh Bảo Bối rời đi.
Ninh Bảo Bối tháo kính râm ra, đôi mắt long lanh đầy vẻ tức giận, cậu bé nói một cách đầy thâm ý: “Lão già thật đáng ghét, Đại Nhiên Nhiên, mẹ tuyệt đối không được có cảm tình với chú ta đâu.”
Ninh Mộc Nhiên: “Vốn dĩ mẹ cũng đâu có cảm tình với anh ta.”
“Nếu như hai người ở bên nhau thì nhất định chú ta sẽ ngược đãi con. Vì sự khỏe mạnh và an toàn của Bảo Bối của mẹ, nhất định phải tránh xa ông ta, mẹ biết chưa?” Bảo Bối lại thay đổi chiến lược, bắt đầu ôm chân cô, ra sức nhõng nhẻo.
Ninh Mộc Nhiên: “…”
Có lẽ vì Bảo Bối của cô từ nhỏ đã không có bố nên cậu bé luôn rất nhạy cảm, thậm chí căm ghét tất cả những người đàn ông tiếp cận cô.
Bất kể là già hay trẻ.
Lần này cậu bé đột ngột gặp mặt Chiến Quân Phi nên nhất định trong lòng sẽ lo cô và Chiến Quân Phi ở bên nhau, không để ý đến cậu nữa.
“Chú ta có bồ nhí mà không có gan nhận, không ngoan ngoãn, hiểu chuyện, phóng khoáng, biết lễ nghĩa như Bảo Bối, lo được cả sự nghiệp lẫn gia đình, mắng được bồ nhí, đánh được lưu manh. Bảo Bối sẽ ngoan ngoãn, sau này con cũng có thể chăm sóc mẹ, đừng cần chú ta, được không ạ?”
Trái tim Ninh Mộc Nhiên như muốn tan chảy ra, cô cúi đầu, hôn lên trán cậu bé một cái.
“Mẹ sẽ không ở bên anh ta đâu, mẹ chỉ quan tâm đến con thôi, vừa ý chưa nào?”
Ninh Bảo Bối vô cùng sảng khoái, lập tức buông bỏ hết mọi cảm xúc tiêu cực, cười rạng rỡ rồi chỉ vào má của mình và nói: “Con cho phép mẹ hôn vào chỗ này một cái nữa.”
“Mẹ đã đánh son, chờ đến tối, mẹ tẩy trang xong rồi hôn nhé?”
Ninh Bảo Bối lập tức ngọt ngào khen: “Con vẫn thích mẹ lúc không trang điểm, thoải mái mà vẫn đẹp rạng ngời.”
Ninh Mộc Nhiên có một cảm giác không thể nào diễn tả được.
“Học đâu ra mấy câu kịch thế hả?”
“Trên mạng ạ.” Ninh Bảo Bối trả lời rất ngầu.
Ninh Mộc Nhiên: “…”
Sau này phải cấm con trai lên mạng mới được, cả ngày toàn xem mấy thứ không đâu, khiến cô có cảm giác như bị trêu ghẹo.
Quan trọng là con trai cô vẫn chưa được bốn tuổi, đến chữ Hán chắc cũng chưa nhận biết được hết nữa mà.
Trong một góc khuất, Chiến Thần Dạ luôn đi theo hai mẹ con với một khoảng cách vừa phải, cậu bé nhìn thấy Ninh Mộc Nhiên cúi đầu hôn Ninh Bảo Bối và cũng nhìn thấy Ninh Bảo Bối nhõng nhẽo đòi được bế trước mặt Ninh Mộc Nhiên, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Nếu như cậu bé cũng có mẹ…
Lúc cậu bé đang ngẩn ngơ thì đột nhiên Ninh Mộc Nhiên ở cách đó không xa đã quay người lại…
Cơ thể nhỏ bé của Chiến Thần Dạ lập tức cứng đờ, cậu bé căng thẳng, vội vã nghiêng người, nấp vào sau quầy trang sức.
Tim đập thình thịch loạn xạ…
Cậu bé không biết tại sao mình phải nấp.
Có lẽ là vì đến cậu bé cũng cảm thấy xem thường hành động theo dõi và nhìn lén người khác của mình, giống như một tên trộm vặt, muốn tìm chút an ủi từ trong hạnh phúc của người khác, dù chỉ là một chút thôi.
Ninh Mộc Nhiên đi đến trước tủ đựng đồ ở đối diện cách đó không xa, lấy chiếc xe đua mô hình cất trong đó ra.
Không biết tại sao mà hình như thẻ khóa không thể mở được.
Ninh Mộc Nhiên bất đắc dĩ, chỉ đành nhờ nhân viên phục vụ giúp mình xử lý.
Ninh Bảo Bối ngoan ngoãn nghe theo lời dặn của Ninh Mộc Nhiên, đứng im ở cửa chờ cô quay trở lại, hai tay ôm chặt túi xách của Ninh Mộc Nhiên.
Cậu bé đợi một lúc rất lâu mà cũng không thấy Ninh Mộc Nhiên quay lại, vừa hay Ninh Bảo Bối thấy hơi mắc tiểu, nhưng lại sợ chạy đi xa quá thì nhỡ mất lúc Ninh Mộc Nhiên quay lại.
Cái đầu nhỏ nhìn quanh bốn phía, rồi tìm thấy dải cây xanh ở bên kia đường.
Những khóm cây cảnh mọc um tùm.
Nếu như qua đó đi tiểu thì…
Ninh Bảo Bối lấy hơi, cơ thể nhỏ bé nhanh nhẹn như một con khỉ con, nhanh chóng xuyên qua đám đông, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn về phía cửa. Cuối cùng, vào lúc cậu bé hứng khởi định chui vào trong một bụi cây nhỏ thì…
Kít kít.
Tiếng phanh xe gấp đột ngột vang lên.
Chiếc Bugatti Veyron dừng bên cạnh cậu bé.
Cửa xe được mở ra, bác Tang hoảng hốt nhìn Ninh Bảo Bối, thở phào một hơi dài thườn thượt rồi nói: “Cảm ơn trời đất, may mà cậu chủ nhỏ không bị làm sao, vệ sĩ nói cậu đã chạy ra ngoài rồi, làm ông Tang sợ chết khiếp…”
Ninh Bảo Bối cảnh giác nhìn bác Tang cũng như vệ sĩ cao to vạm vỡ bên trong xe rồi nói: “Hai người muốn làm gì?”
“Đương nhiên là đưa cậu về rồi.” Bác Tang biết cậu chủ nhỏ cãi nhau với cậu Lâm, trong lòng đang ấm ức và giận dỗi nên đã khéo léo khuyên: “Cậu đừng trách bố cậu, cậu ấy chỉ mạnh miệng vậy thôi, chứ thật ra cậu ấy mềm lòng lắm.”
Bố?
Lẽ nào là lão già Chiến Quân Phi đó sao?
Nhưng vốn dĩ Ninh Bảo Bối chưa từng gặp bọn họ, nói không chừng là dân buôn bán người ở đâu đó cũng nên.
Thời nay dân bắt cóc đều lái xe sang và còn dám bắt người giữa ban ngày nữa sao?
“Hai người đừng qua đây, còn qua đây nữa thì tôi sẽ la lên đó… Ứ…” Cậu bé vẫn chưa dứt lời thì bác Tang đã kéo Ninh Bảo Bối lên xe rồi.
Cậu chủ nhỏ mà nổi quạu thì cũng rất quyết liệt.
Không quan tâm nữa, đưa về nhà trước đã rồi tính.
Chiếc xe nghênh ngang rời đi, biến mất ở phía cuối đường, chỉ để lại làn khói xe và chiếc túi phụ nữ màu trắng nhạt.
Chiến Thần Dạ từ từ bước ra từ trong góc tối.
Cậu bé biết chiếc xe đã đưa Ninh Bảo Bối đi, đó là chiếc xe dự bị trong nhà xe của dinh thự nhà họ Chiến.
Chắc ông Tang đã xem Ninh Bảo Bối là cậu bé nên đã đưa Ninh Bảo Bối về dinh thự nhà họ Chiến rồi.
Chiến Thần Dạ cẩn thận nhìn quanh bốn phía rồi bước nhanh qua, nhặt chiếc túi xách rơi dưới đất lên.
Thấp thoáng vẫn còn có thể ngửi thấy mùi sữa của Ninh Bảo Bối lẫn với mùi nước hoa của Ninh Mộc Nhiên. Hương hoa dành dành nhàn nhạt đó không chỉ khiến Chiến Thiệu Lâm mê mệt mà cũng khiến cậu bé đắm say.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Chiến Thần Dạ lại ôm chiếc túi quay trở về trung tâm mua sắm, cậu bé vốn dĩ định trả lại cho Ninh Mộc Nhiên…
“Bảo Bối, xin lỗi con, đột nhiên có chút sự cố, mẹ đã ra trễ rồi.” Ninh Mộc Nhiên chạy lạch bạch về lại cửa lớn, tự nhiên kéo lấy tay của Chiến Thần Dạ.
Chiến Thần Dạ đưa mắt nhìn lên cổ tay của Ninh Mộc Nhiên đang kéo lấy mình, đột nhiên, một suy nghĩ bạo gan bỗng lóe lên…
“Không sao cả ạ, con đợi cũng không lâu lắm.” Cậu bé lễ phép trả lời.
Nhưng cậu bé vừa dứt lời thì vẻ mặt của Ninh Mộc Nhiên liền thay đổi, cô cau chặt đôi mày xinh đẹp, đôi mắt sáng như sao lập tức nhìn cậu bé chằm chằm, cô nói: “Con…”
Chiến Thần Dạ liền thấy hồi hộp, thần kinh cực kỳ căng thẳng.
Lẽ nào Ninh Mộc Nhiên đã phát hiện ra thân phận của cậu bé rồi sao?
Đến cả ông Tang cũng không thể phân biệt cậu và Ninh Bảo Bối mà Ninh Mộc Nhiên có thể phân biệt được sao?
Chiến Thần Dạ thấp thỏm không yên, như là đang đứng trước quân địch.