Chương 5: Bắt chuyện?
Chiến Thiệu Lâm nghe vậy chậm rãi xoay người lại, ngửi thấy mùi hương hoa dành dành quen thuộc.
Đôi mắt sâu thẳm bất ngờ lóe lên tia sắc bén không dễ nhận thấy.
Từ bốn năm trước, sau khi anh yêu cầu bộ phận nghiên cứu nước hoa chế tạo và phát triển nước hoa có mùi hương của hoa dành dành, sau đó thì vô số phụ nữ có ý định tiếp cận anh đều xịt mùi nước hoa này trên người.
Mà mùi hương trên người cô gái trước mắt này không quá đậm, càng giống như hương thơm của sữa tắm hơn.
Rất nhạt cũng rất dễ chịu.
Chiến Thiệu Lâm quan sát gương mặt trắng trẻo đơn thuần trước mặt này.
Vậy mà lại có vài phần giống với Ninh Lan Ngọc.
"Buông tay." Theo bản năng, anh không thích tiếp xúc với một cô gái xa lạ.
Khi Ninh Mộc Nhiên nhìn rõ ngũ quan trên gương mặt của người đàn ông, đại não lập tức trống rỗng.
Người đàn ông trước mắt này có đường nét sắc bén, môi mỏng gợi cảm, dáng vẻ khá giống với Chiến Quân Phi.
Không phải, nói đúng hơn là giống Ninh Bảo Bối nhà cô hơn.
Nếu nói Chiến Quân Phi có năm phần giống Ninh Bảo Bối thì người này lại giống đến sáu phần hoặc nhiều hơn nữa.
Trong đầu Ninh Mộc Nhiên nảy ra rất nhiều ý nghĩ, ngơ ngác nhìn chằm chằm gương mặt này, dường như thất thần buột miệng nói: "Dáng vẻ của anh rất giống một người bạn trước đây của tôi..."
"Có phải tiếp theo cô muốn nói người bạn kia chính là bạn trai cũ của cô?" Ánh mắt Chiến Thiệu Lâm lộ ra ý giễu cợt rất nhạt.
"Sao anh biết thế?"
Ninh Mộc Nhiên hỏi xong mới nhận ra có gì đó không đúng.
Cô bị anh nghi ngờ lân la bắt chuyện đấy à?
Cô hối hận cắn lưỡi, vội vã bổ sung thêm: "Dáng vẻ của anh rất giống với bạn trai cũ của tôi thật mà. Đây là sự thật, anh đừng hiểu lầm. Thôi quên đi, coi như tôi chưa nói gì."
Ninh Mộc Nhiên nói xong muốn nhanh chóng rời đi, đột nhiên cằm dưới lại bị ngón tay thon dài của người đàn ông nâng lên.
Môi mỏng của Chiến Thiệu Lâm cong lên một nụ cười nhạt, thân hình cao lớn cúi xuống, gương mặt điển trai hoàn mỹ không tì vết áp sát vào Ninh Mộc Nhiên.
Ninh Mộc Nhiên ngước nhìn gương mặt dần dần phóng đại không giới hạn trước mắt mình, lông mi khẽ run vì căng thẳng. Hai tay chống trước lồng ngực của anh cố gắng tách ra một khoảng cách: "Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh đừng có mà xằng bậy..."
Hai người kề sát, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Hàng mi nhỏ dài của Ninh Mộc Nhiên càng run rẩy hơn, ngay lúc cô cho rằng Chiến Thiệu Lâm sẽ làm ra hành động gì quá đáng, đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười gian chế giễu của người đàn ông.
"Lần sau muốn quyến rũ tôi thì nhớ kỹ phải đổi mùi nước hoa dành dành thành 520, tôi sẽ thích hơn đấy."
Ninh Mộc Nhiên trố mắt, đẩy mạnh anh ra: "Đồ thần kinh!"
Đã bảo không phải cố ý bắt chuyện rồi mà!
Chiến Thiệu Lâm cười khẩy thu tầm mắt lại, tiếp tục tìm con trai mất tích, đồng thời lấy khăn ướt trong túi ra lau từng ngón tay bị cô chạm vào, sau đó vứt khăn ướt bẩn vào thùng rác, giống như ấn tượng của Ninh Mộc Nhiên về anh vậy.
Ninh Mộc Nhiên nhìn cảnh này, ngạc nhiên đến trợn mắt há miệng.
Anh có tính cuồng sạch sẽ à?
...
Chiến Thần Dạ trốn kỹ trong góc thu hết tương tác qua lại giữa Chiến Thiệu Lâm và Ninh Mộc Nhiên vào đáy mắt, đôi môi mềm mím lại thật chặt.
Từ trước đến giờ cậu bé đều bị người khác gọi là đứa trẻ có mẹ không may mắn.
Ở dinh thự nhà họ Chiến, mẹ của cậu là điều cấm kỵ mà tất cả người hầu không được nhắc tới.
Nhưng bây giờ xuất hiện một đứa trẻ giống cậu như đúc.
Là trùng hợp? Hay là vì nguyên nhân gì khác?
Chiến Thần Dạ nhai kẹo hoa quả trong miệng, trong đầu suy nghĩ về một vài khả năng, đến khi định nuốt kẹo trong miệng xuống bụng thì đột nhiên cổ áo bị người khác xách lên.
Viên kẹo nghẹn lại ở cổ họng.
Gương mặt nhỏ nhắn của Chiến Thần Dạ lập tức đỏ lựng, con ngươi bất an đảo qua đảo lại.
Chiến Thiệu Lâm xách Chiến Thần Dạ trốn trong bụi hoa ra đặt trên mặt đất.
"Khụ khụ..." Chiến Thần Dạ ho kịch liệt, há miệng hít từng hơi thở dốc mới nuốt được viên kẹo trong cổ họng xuống.
Vừa ngẩng đầu đã đối diện với gương mặt lạnh lùng âm u của Chiến Thiệu Lâm.
Chiến Thần Dạ thu lại vẻ ngây thơ của trẻ con, thận trọng cúi thấp đầu xuống.
"Bố."
Trước giờ Chiến Thiệu Lâm rất ít quản thúc Chiến Thần Dạ, đối xử với cậu bé phần nhiều giống như là một loại trách nhiệm không thể không gánh vác, anh lạnh lùng nhướng mày: "Có biết bố đã lãng phí bao nhiêu thời gian và công sức vì tìm con không?"
Chiến Thần Dạ cúi đầu càng thấp: "Xin lỗi."
"Bố tới tìm con không phải muốn nghe con xin lỗi, tại sao lại lén chạy ra ngoài?"
Thân hình cao lớn đứng sừng sững trước mặt Chiến Thần Dạ, cậu bé cắn môi dưới không trả lời.
"Tạm thời bố sẽ xem như con ham chơi, thế nhưng không có lần sau."
"..." Vẫn im lặng như cũ.
Chiến Thiệu Lâm nhìn dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của Chiến Thần Dạ, hơi nhíu mày kéo kéo cà vạt.
Anh không nhìn nổi nhất chính là dáng điệu cúi đầu ủ rũ ỉu xìu của Chiến Thần Dạ.
Không hề giống với huyết thống của anh.
"Còn đứng đây làm gì? Không biết phải về thế nào à?"
"Con biết..." Chiến Thần Dạ siết chặt nắm đấm nhỏ. Sau đó, im lặng đi về phía chiếc xe Bentley đang đỗ. Lúc lên xe, cậu lén nhìn về phía trường mầm non Kim Thái Dương.
Cậu nhớ kỹ nơi này, sẽ tìm cơ hội quay trở lại.
Vào trong xe, cậu bé ngồi ngay ngắn ở ghế sau, duy trì đầy đủ khí chất quý tộc.
A Triệt thấy bầu không khí không quá hài hòa, đảo mắt lấy máy tính bảng ra đưa cho cậu nhóc.
"Cậu chủ nhỏ, căn biệt thự ông cụ tặng cho cậu chuẩn bị sửa sang lại, uầy, đây là một vài nhà thiết kế và phong cách sở trường của họ. Cậu xem thử xem có thích ai không."
Chiến Thần Dạ hơi nhàm chán nhận lấy máy tính bảng, đến khi nhìn thấy ảnh chụp của một nhà thiết kế thì ánh mắt dần sáng lên.
"Chú A Triệt, có thể chọn bất kỳ nhà thiết kế nào trong này ạ?" Đôi mắt to của cậu cong lên, nghiêm túc không gì sánh được.
A Triệt gật đầu: "Đúng thế."
"Vậy cháu chọn chị gái này!" Chiến Thần Dạ giơ máy tính bảng ra, ngón tay nhỏ mập mạp chỉ vào cô gái xinh đẹp trong ảnh.
A Triệt nhìn lý lịch trên trang bìa giới thiệu của nhà thiết kế, khó xử xin chỉ thị của Chiến Thiệu Lâm:
"Cậu Lâm, có vẻ nhà thiết kế được cậu chủ nhỏ chỉ định còn rất trẻ."
"Cứ theo ý của nó mà làm." Chiến Thiệu Lâm trả lời lãnh đạm. Từ đầu anh đã không để ý đến việc biệt thự sửa sang lại thành kiểu gì, coi như bồi dưỡng năng lực suy xét độc lập của thằng bé.
...
Tập đoàn Bác Thụy, lúc Ninh Mộc Nhiên nhận được thông tin báo tiểu thái tử nhà họ Chiến quyết định cô làm người thiết kế chính cho biệt thự, bên tai như có một đợt pháo hoa nổ tung, cô còn nghi ngờ mình có nghe nhầm không nữa.
"Em?" Cô không thể tin nổi mà trợn tròn mắt: "Chị An, chị đừng đùa em nữa..."
"Ai muốn đùa em? Ầy, đây là phương thức liên lạc của người phụ trách phía bên kia. Bắt đầu từ ngày mai, em phụ trách hạng mục này, chị sẽ làm trợ thủ cho em." Quản lý An Bảo Nhi hào phóng nói, cũng không tức giận vì bị Ninh Mộc Nhiên cướp mất vị trí thiết kế chính.
Ninh Mộc Nhiên thấy chị ấy không phải trêu đùa nên cũng không từ chối nữa.
Thật ra từ trước đến giờ cô rất tự tin với năng lực thiết kế của mình.
Nhưng cũng có nhân viên khác đố kỵ trong lòng.
"Quả nhiên chó cắn người là chó không sủa, cứ im ỉm âm thầm lấy được vị trí thiết kế chính, mới đến Bác Thụy được mấy năm chứ?"
"Có lẽ tiểu thái tử không hiểu gì cả, chỉ chọn bừa một người miễn cưỡng vừa mắt trong đống ảnh thôi?"
"Xí, đó cũng là vì Ninh Mộc Nhiên người ta rất xinh đẹp. Không thì sao tiểu thái tử không chọn cô?"
"Hừ, cứ chờ đấy mà xem. Ai biết trong lúc thiết kế có phạm sai lầm hay không, lúc đó đừng có lôi quản lý An ra hốt phân cho người nào đó, trộm gà không được còn mất nắm thóc!"
Ninh Mộc Nhiên căn bản không để bụng những lời bàn tán không vừa lòng của nhóm đồng nghiệp ganh ghét.
Nhà họ Chiến đại diện cho phú hào đứng đầu ở Ân Thành.
Chi phí thiết kế của bộ phận thiết kế lắp đặt bên trong biệt thự tuyệt đối không thấp. Nếu có thể làm xong, một năm tiếp theo của cô và Bảo Bối không cần phải lo nữa. Nghĩ tới đây, Ninh Mộc Nhiên vô cùng nhiệt tình, lập tức liên lạc với quản gia của biệt thự hẹn ngày mai đến xem nhà.