“Phiền bác tài chuyển hướng lái xe đến bệnh viện số một ạ.”
Lòng Ninh Mộc Nhiên nóng như lửa đốt, vội vàng nhắc tài xế taxi chuyển đường.
Tài xế cũng không qua loa cẩu thả, chân phải đạp mạnh ga, lái xe về phía trước, chưa đến nửa tiếng sau chiếc xe đã dừng lại cổng bệnh viện số một.
Ninh Mộc Nhiên thanh toán xong liền vội vàng đến tầng lầu mà Tống Mỹ Xuyên đang nằm.
Cô tóm lấy một cô y tá, nôn nóng hỏi: “Chào cô y tá, tôi là con gái của Tống Mỹ Xuyên, xin hỏi bà ấy đang nằm ở phòng bệnh nào? Bây giờ tình trạng của bà ấy thế nào rồi?”
“Cô là con gái của Tống Mỹ Xuyên sao?” Cô y tá nhìn Ninh Mộc Nhiên, nói cho cô biết số phòng bệnh rồi nói với giọng điệu chán ghét: “Tiền viện phí vẫn chưa thanh toán hết đâu đấy, lát nữa cô nhở đi đóng bù”.
Ninh Mộc Nhiên làm gì có tâm trạng quan tâm nhiều như vậy, đi thăm Tổng Mỹ Xuyên trước đã.
Bác sĩ chẩn đoán Tổng Mỹ Xuyên vì quá tức giận mà dẫn đến hôn mê bất tỉnh, nói cách khác thì thực ra đó là tâm bệnh.
Lúc này, khuôn mặt vẫn luôn dương dương tự đắc của bà ấy trở nên tái nhợt, Ninh Mộc Nhiên nhìn thấy bà ấy đang dựa vào mép giường khóc lóc thảm thiết, trong lòng ôm một hộp khăn giấy, những mẩu giấy bị vò thành viên rơi vãi lộn xộn trên ga giường.
Ninh Mộc Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Có thể khóc thành bộ dạng này thì xem ra, sức khỏe của bà ấy hẳn là không có vấn đề gì.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Mộc Nhiên! Lần này còn nhất định phải cứu mẹ!” Tống Mỹ Xuyên nhìn thấy Ninh Mộc Nhiên như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, sống chết nắm chặt lấy góc áo của cô mà khóc lóc không ngừng.
Ninh Mộc Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa nhẫn nại vừa dịu dàng vỗ về bà ấy: “Trước tiên mẹ đừng gấp, cứ từ từ mà nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ... mẹ nghe nói con đã nhận được đơn đặt hàng của tiểu thái tử nhà họ Chiển nên nghĩ mình đã đen đủi bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng đổi vận rồi nên mới đi đánh bạc...”
Nghe bà ấy nói mà như sét đánh ngang tai, Ninh Mộc Nhiên đứng bật dậy, trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm Tống Mỹ Xuyên, toàn thân cũng run lên.
“Mẹ lại đi đánh bạc sao?”
Lúc nhà họ Ninh vừa bị phá sản, Tống Mỹ Xuyên đã bị nghiện đánh bạc.
Khi đó Ninh Mộc Nhiên đang mang thai lại vừa phải kiếm tiền giúp bà ấy trả nợ, suýt chút nữa cô đã phải đi bản máu của mình.
Sau đó Ninh Mộc Nhiên nổi cáu, kéo Tống Mỹ Xuyên đến bờ sông, nói dứt khoát phải cùng nhau nhảy xuống chết quách đi cho xong, bà ấy mới miễn cưỡng từ bỏ cờ bạc, cùng lắm cũng chỉ đánh mạt chược ăn tiên với mấy bà hàng xóm mà thôi.
Tống Mỹ Xuyên bị dáng vẻ này của Ninh Mộc Nhiên hù dọa, viền mắt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp giải thích: “Mấy ván trước liên tục thắng nên mẹ mới muốn chơi tiếp, ai ngờ sau đó lại thua không ngừng, mẹ không còn cách nào khác mới phải đi vay nặng lãi.”
Ninh Mộc Nhiên không nói gì, môi mím chặt lại.
Thấy vậy, giọng của Tổng Mỹ Xuyên càng trở nên tủi thân hơn, rụt rè nói: “Đám người đó nói, nếu mẹ không trả tiền thì sẽ xẻ mẹ thành tâm khúc ném xuống biển làm mồi cho cá. Mẹ còn trẻ như này, mẹ không muốn chết đầu...”
Ninh Mộc Nhiên tức đến mức khí huyết dâng trào, hai gò má trắng nõn đỏ bừng lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi một câu: “Mẹ vay người ta bao nhiêu tiền?”
“Không, không nhiều đầu, một trăm vạn thôi.” Tống Mỹ Xuyên rụt rè đáp.
Ninh Mộc Nhiên nghe vậy suýt chút nữa đã đứng không vững, trợn tròn mắt: “Một trăm
van?"
Như vậy mà còn nói là không nhiều ư?
“Con không thể thấy chết mà không cứu được...” Tống Mỹ Xuyên hốt hoảng kéo tay Ninh Mộc Nhiên, khóc lóc thảm thiết, sau đó lại giở giọng uy hiếp mà nói: “Hơn nữa con không muốn cứu mẹ cũng phải cứu, con không cứu thì căn nhà bây giờ chúng ta đang ở cũng mất luôn!”
Ninh Mộc Nhiên đột nhiên nảy sinh một linh cảm rất xấu.
“Mẹ còn giấu con làm những việc gì nữa?”
“Mẹ” sự tình đã đến nước này, Tống Mỹ Xuyên cũng không giấu được nữa, gân cổ lên đỏ bừng mặt đáp: “Me thua nên lấy sổ đỏ của con đi thế chấp, nếu không còn nghĩ làm sao mẹ có thể mượn được nhiều tiền như vậy?”
Căn hộ hai phòng ngủ mà hiện giờ Ninh Mộc Nhiên đang ở có vị trí rất đẹp, sau mấy năm phát triển, giá tiền của nó chắc chắn không chỉ dừng lại ở con số một trăm vạn.
Cho dù có trừ đi khoản vay ngân hàng thì vẫn còn dư.
Ninh Mộc Nhiên lập tức giận dữ đến đỏ bừng mắt: “Sao mẹ có thể làm thế? Không có nhà, mẹ muốn cả nhà phải ngủ ở vệ đường sao? Năm đó rõ ràng mẹ đã hứa với con là sẽ không bao giờ động vào cờ bạc nữa mà!”.
Tống Mỹ Xuyên lại rụt về, vừa khóc lóc vừa van xin: “Mẹ cũng không muốn đầu, cứ coi như là mẹ sai rồi, con giúp mẹ lần này đi, đợi con có được dự án bên nhà họ Chiến, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà...”
Ninh Mộc Nhiên nhất thời không biết nên nói gì.
Chẳng lẽ là vì cô có được dự án đó nên Tống Mỹ Xuyên mới dám tự tin đi đánh bạc, còn lấy cả tài sản đi thể chấp ư?
Ninh Mộc Nhiên chán nản như bị rút hết sức lực, trầm mặc nhìn Tống Mỹ Xuyên, mãi không nói được câu nào...
Tống Mỹ Xuyên sợ nhất là dáng vẻ này của cô.
Cô tức giận, cô phẫn nộ thì ít nhất cũng có nghĩa là cô còn sự biến động về mặt cảm xúc, nhưng dáng vẻ lạnh nhạt vô tình này sẽ khiến bà ấy cảm thấy... rất sợ hãi.
Tống Mỹ Xuyên đảo mắt, trong lòng thấy hơi chột dạ, bà ấy còn muốn nói gì đó thì thấy Ninh Mộc Nhiên không nói lời nào, quay người rời khỏi phòng bệnh.
Dù Tống Mỹ Xuyên có gọi thế nào, cô cũng không dừng lại.
Ninh Mộc Nhiên chạy một mạch đến vườn hoa vắng vẻ không có ai trong bệnh viện, những đau đớn thống khổ đã ngưng tụ bấy lâu lại dâng trào bùng phát đến đỉnh điểm, khiến cô đến hít thở thôi cũng ngập tràn ấm ức và đau khổ.
Cô luôn tự nói với mình rằng, cô có thể có một cuộc sống rất tốt.
Nhưng lần nào cũng có vô vàn những đau thương khác nhau nhắc nhở cô thế nào gọi là hiện thực, bây giờ cô phải làm sao đây?
Mượn tiền ư? Ai có thể cho cô mượn tiền đây?
Không mượn tiền thì chẳng lẽ lại phải trơ mắt nhìn Tống Mỹ Xuyên bị đám cho vay nặng lãi bắt đi ném xuống biển?
Mấy ngày sau đó Ninh Mộc Nhiên đều nghĩ đến việc xoay sở tiền.
Tiền cô có và tiền đồng nghiệp cho cô vay nhiều nhất cũng chỉ gom đủ ba mươi vạn, vẫn còn cách số tiền một trăm vạn kia một khoảng rất xa.
Vì quá lo lắng mà trên trán cô đã nổi mấy cục mụn, khí sắc cũng kém đi rất nhiều.
Tôi tệ nhất là thời hạn phải trả tiền đang đến gần, trạng thái tinh thần của Ninh Mộc Nhiên không tốt khiến cô liên tục xảy ra sai sót trong công việc.
Ninh Mộc Nhiên biết nếu cứ tiếp tục như này, không cần đợi bọn cho vay nặng lãi tìm đến cửa, Triệu Quốc Uy cũng sẽ đến gây phiền phức cho cô.
Cô dứt khoát tạm gác công việc lại, tập trung giải quyết việc vay nặng lãi kia.
Cô nhờ người miễn cưỡng được coi là anh họ Ninh Kiến Phát nghe ngóng, biết được người phụ trách công ty tài chính quy mô nhỏ cho Tống Mỹ Xuyên vay tiền tên là Trần Lượng. Hôm nay ông ta sẽ tụ họp với bạn bè trên tầng cao nhất của khu giải trí Giang Nam.
Ninh Mộc Nhiên cắn răng, dứt khoát xin nghỉ phép để đi tiếp cận Trần Lượng.
Chỉ cần có thể gặp được ông ta thì ít nhiều cũng có cơ hội, còn hơn là bây giờ cô cứ ngồi đây lo lắng.
Nghĩ vậy, buổi chiều Ninh Mộc Nhiên đã đến khu giải trí Giang Nam trước.
Khu giải trí Giang Nam nổi tiếng xa hoa, là nơi tiêu tiền của giới nhà giàu ở Ấn Thành.