Vì cô làm công việc thiết kế nên bản thảo thiết kế cần được bảo vệ rất nghiêm ngặt.
2
Làm xong hết những việc này, cô bắt taxi đến biệt thự của tiểu thái tử.
Thực ra lần trước cô cũng đã từng khảo sát rồi, cũng có một vài khái niệm cơ bản về thiết kế tổng thể. Bây giờ cô chủ yếu lắng nghe những yêu cầu và đề xuất của Chiến Thiệu Lâm.
biệt thự phía nam thành phố, Ninh Mộc Nhiên đến nơi vừa đúng hai giờ.
Lần trước cô đến vẫn chưa hoàn thiện nhưng hiện tại, một phòng chờ tạm thời đã được xây dựng bên cạnh tiền sảnh.
Nó hơi giống một ngôi nhà thiếc, trần nhà màu xanh lam và bức tường bên ngoài màu trắng.
A Triệt thấy cô vội vàng chạy tới, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng lóng lánh thì đưa khăn ướt cho cô rồi chỉ vào phòng nghỉ: “Cậu Lâm đang đợi cô ở bên trong”
Ninh Mộc Nhiên hít sâu một hơi, duy trì tư thế thích hợp nhất rồi đi vào phòng nghỉ.
Nhiệt độ trong phòng nghỉ so với bên ngoài thấp hơn nhiều, gần như là hai thế giới khác
nhau.
Chiến Thiếu Lâm uể oải ngồi trên một chiếc ghế đơn giản. Bộ đồ được cắt may bằng thủ công được thiết kế riêng ôm lấy thân hình rắn chắc của anh, nét mặt anh tuấn như được điêu khắc, đôi môi mỏng nhếch lên theo thói quen, mang theo vẻ lạnh lùng khiến một người lạ không nên tới gần.
Ninh Mộc Nhiên gõ cửa, lễ phép cúi đầu chào Chiến Thiệu Lâm: “Chào cậu Lâm, tôi đã đến rồi.”
Chiến Thiệu Lâm ngước mắt nhìn lên từ một đống bản vẽ thiết kế phức tạp, đập vào mắt anh là chiếc áo sơ mi trắng và chiếc váy đen đơn giản của Ninh Mộc Nhiên, tôn lên đường cong của thân hình cô. Màu sắc quá tương phản đập vào thị giác của người khác một cách mãnh liệt.
Đặc biệt, làn da trắng như sự ứng đỏ vì nắng, hiện ra một màu hồng nhạt tựa như một quả táo đỏ đang chờ hải.
Phải công nhận Ninh Mộc Nhiên là một phụ nữ xinh đẹp.
Đây có thể là lý do mà tên nhóc đó vừa nhìn đã thích có chăng?
“Mời vào.”
Chiến Thiệu Lầm nhẹ nhàng khép tài liệu lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô, có vẻ hơi u ám.
Ninh Mộc Nhiên căng thẳng khi bị Chiến Thiệu Lầm nhìn như vậy, cô đưa tài liệu đã chuẩn bị cho anh.
“Đây là một số tài liệu tôi tạm thời đã thu thập được, cùng với những sắp xếp quy hoạch của vùng lân cận căn biệt thự này. Không biết yêu cầu của anh Lâm là gì?”.
Chiến Thiệu Lâm thản nhiên mở tập tài liệu ra, nhưng lại nhướng mày kinh ngạc.
Không ngờ, cô đã tính đến quy hoạch của vùng lân cận rồi.
“Như những gì cô thấy, hiện tại căn biệt thự này chỉ là bán thành phẩm. Nó có diện tích một nghìn tám trăm mét vuông. Dù anh xây tường ngăn ngang hay vách dọc thì đều cần thiết kế phòng bếp, phòng ăn, phòng ngủ, phòng khách, trung tâm nghỉ ngơi cho trẻ em, phòng giải trí và xem phim cùng với hồ bơi và sân bóng đá ngoài trời.”
Chiến Thiếu Lâm đưa ra từng yêu cầu của bản thân, đốt ngón tay mảnh khảnh khẽ gỡ xuống mặt bàn phát ra âm thanh nhịp nhàng.
“Đây không phải là trang trí cho một ngôi nhà nhỏ. Nó liên quan đến tính toán chính xác, gia cố, cắt và các công nghệ liên quan khác. Cô có thể làm tốt không?”
Ninh Mộc Nhiền nở một nụ cười tiêu chuẩn đầy tự tin: “Mặc dù tôi không nhận được bằng tốt nghiệp từ khoá kiến trúc Ân Đại nhưng tôi chắc chắn rằng tôi có thể đáp ứng yêu cầu của anh.”
Chiến Thiếu Lâm lấy ra một tài liệu từ ngăn kéo và ký tên của chính mình vào khoảng trống của bên A. Nét bút rồng bay phượng múa lại có lực đủ mạnh mà thẩm qua mặt sau của tờ giấy.
Tập tài liệu được ném tới trước mặt Ninh Mộc Nhiên.
“Kí tên.”
Ninh Mộc Nhiên kinh ngạc nhìn Chiến Thiệu Lâm.
Từ lúc cô đi vào, xung quanh Chiến Thiếu Lâm chỉ có một luồng áp lực thấp, ánh mắt nhìn cô chăm chú cũng rất kỳ quái. Cô cứ nghĩ rằng nhất định mình sẽ gặp rắc rối với tính cách hay soi mói của anh, thậm chí cô còn sẵn sàng cho một trận chiến kéo dài...
Không ngờ anh lại giao hợp đồng cho cô dễ dàng như vậy?
“Sao, cô còn câu hỏi khác à?” Chiến Thiếu Lâm nhếch miệng tỏ vẻ không vui.
“Không có”
Ninh Mộc Nhiên vội vàng nhận hợp đồng và ký vào chỗ trống của bên B ở trang cuối cùng.
Khác với sự mạnh mẽ của người đàn ông, chữ của cô tương đối mềm mại nhưng vẫn có vài phần cương nghị.
A Triệt nhìn lén từ phía sau, nhìn qua rồi mà vẫn không kìm được nên nhìn thêm hai lần nữa.
Sau khi ký xong, Ninh Mộc Nhiên theo thói quen đưa tay về phía Chiến Thiệu Lâm: “Anh Lâm, vậy thì tôi hy vọng tiếp theo chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”
Chiến Thiếu Lâm nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn đang duỗi ra, đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng hội tụ lại khiến người ta lạnh sống lưng. Ma xui quỷ khiến đang định bắt tay lại với cô, nhưng dường như Ninh Mộc Nhiên nhận ra điều gì đó, lập tức rụt tay lại.
Cô giả bộ gãi đầu, lặng lẽ mỉm cười.
“Tôi sẽ đưa ra bản thảo thiết kế trong thời gian sớm nhất. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, vui lòng thông báo cho tôi kịp thời.”
Thái độ của cô tốt như vậy, anh không nên tính toán chuyện đáng xấu hổ của ngày hôm đó, cô vì tiểu thái tử mà choảng nhau với anh đâu nhỉ?
Lòng bàn tay to lớn với những khớp xương gầy gầy của Chiến Thiệu Lâm khựng lại giữa không trung, khuôn mặt điển trai lập tức sầm xuống, lạnh lùng nói: “Tôi sắp xếp một nhà thiết kế khác chịu trách nhiệm với cô, có vấn đề gì anh ta sẽ nói cho cô biết.”
Ninh Mộc Nhiên: “...”
Nói đối mặt là đối mặt liền ư?
Quả nhiên là đám người giàu có lòng dạ khó lường.
Nhưng có thể lấy được dự án hợp tác này, tâm trạng của Ninh Mộc Nhiên rất vui vẻ, không tính toán với anh nữa.
Đưa mắt nhìn Chiến Thiếu Lâm rời đi, chân Ninh Mộc Nhiên vẫn thấy hơi đau nhức.
Vừa rồi lúc thương lượng với Chiến Thiếu Lâm, anh ngồi còn cô thì đứng suốt.
Đầm bóp chân một lúc rồi Ninh Mộc Nhiên cũng rời khỏi phòng nghỉ ngơi. Trên đường quay trở về Bác Thụy, cô lại nhận được một tin dữ khiến cô trở tay không kịp – Tống Mỹ Xuyên, hôn mê được đưa vào bệnh viện rồi!