• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trái tim của Ninh Mộc Nhiên đều đang lo lắng đập thình thịch, lúc đang xoắn xuýt đến VÒ đầu bứt tai, cô do dự có nên vén khăn trải bàn lên nhìn trộm xem tình huống bên ngoài thế nào không, thì một đôi giày da đen nhánh bóng loáng lọt vào tầm mắt. 

Người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế gần Ninh Mộc Nhiên trong gang tấc. 

Một mùi hương tràn ngập nội tiết tố nam tính mạnh mẽ xông thẳng vào mũi, Ninh Mộc Nhiên bị dọa sợ đến nỗi vội vã rụt vào trong bàn chơi bài, né tránh đôi chân thẳng tắp của Chiến Thiệu Lâm. 

Nhưng phía sau đột nhiên xuất hiện hai đôi chân. 

Là Quách Đạt và A Triệt cũng ngồi xuống. 

Ninh Mộc Nhiên đành phải nghiêng về phía trước một chút, tưởng chừng sắp tan vỡ tới nơi! 

Cô yên lặng cầu nguyện trong lòng ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện. 

"Cậu TLâm, nếu có thể thu mua Vạn Đức thành công sẽ rất có lợi cho việc thâm nhập vào ngành y dược sau này, nếu..." 

"Nếu đã đến đây rồi, tạm thời không bàn chuyện công việc nữa." Chiến Thiếu Lâm lười biếng cắt ngang lời của Quách Đạt, ra hiệu cho anh ta dừng đề tài lại: "Ngồi đi, chơi với tôi vài ván." 

Hai người A Triệt và Quách Đạt đồng loạt giương mắt nhìn nhau, tỏ vẻ hơi nghi ngờ. 

Sao hôm nay cậu Lâm lại hào hứng như vậy? 

Có điều nếu Chiến Thiệu Lâm đã có lệnh thì bọn họ cũng sẽ không từ chối. 

Mỗi ngày làm việc liên tục mười sáu tiếng với tốc độ cao, ai cũng không chịu nổi. 

Ba người ngồi xuống thành hình tam giác trên bàn chơi bài. 

Bàn chơi bài vừa khéo cũng là một hình tam giác cho nên mỗi người chiếm đóng một phía, Ninh Mộc Nhiên chỉ có thể cẩn thận tìm kiếm một vị trí cân đối ở chính giữa ba người. 

Đột nhiên, Chiến Thiếu Lâm tao nhã bắt chéo hai chân lên, mũi giày xuyên qua khăn trải bàn tiến gần đến chỗ của Ninh Mộc Nhiên. 

Ninh Mộc Nhiên dưới mặt bàn bị động tác bất thình lình của anh dọa sợ hết hồn, ra sức tránh về phía bên cạnh, chỉ ước gì có thể có mình lại thành một nhúm, không ai có thể phát hiện. 

Nếu như bị phát hiện có trốn phía dưới bàn, vậy cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng thật sự không rửa sạch oan uổng. 

Ninh Mộc Nhiên vội vàng cài đặt điện thoại về chế độ im lặng. 

Sau đó cô phải làm thế nào đây? 

Chắc chắn không thể đi ra ngoài được, dù sao cũng nghe thấy bí mật không nên nghe rồi. 

Nhưng nếu không đi ra, nhỡ đâu bỏ lỡ Trần Lượng, Trần Lượng lại phải người quấy rầy Tống Mỹ Xuyên thì cuộc sống yên ổn sẽ bị phá hủy. 

Ngay lúc này, Ninh Mộc Nhiên gấp đến nỗi xoay quanh, mồ hôi nóng cũng toát ra trên trán. 

Trong gian phòng rộng lớn dần dần yên tĩnh lại, chỉ còn âm thanh ba người chơi bài. 

Thi thoảng tán gẫu mấy câu không quan trọng. 

Không gian phía dưới bàn không được coi là rộng rãi, Ninh Mộc Nhiên bị ép phải cong eo lại. 

Thời gian chưa tới nửa tiếng mà cô đã cảm thấy máu chảy không thuận khiến dưới chân tệ 

rân. 

Điều làm Ninh Mộc Nhiên buồn bực nhất là hai chân Chiến Thiệu Lâm dài quá thể đáng, thỉnh thoảng còn thay đổi động tác, Ninh Mộc Nhiên bất đắc dĩ phải điều chỉnh tự thể ẩn náu theo động tác của anh. 

Thần kinh căng thẳng cực độ, Ninh Mộc Nhiên cảm thấy mình sắp bị suy nhược thần kinh 

rồi. 

Cuối cùng không biết qua bao lâu, sắc trời ngoài cửa cũng dần chuyển sang mờ tối. 

Đến khi cô cảm thấy dường như thân thể sắp biến thành một pho tượng, cuối cùng thì điện thoại nội bộ của căn hộ cũng vang lên. 

Mặc dù cách rất xa, Ninh Mộc Nhiên cũng không nghe rõ đang nói gì nhưng sau khi cúp điện thoại, A Triệt nghiêm mặt, một tay bịt micro nhìn Chiến Thiệu Lâm với biểu cảm rất kỳ lạ. 

"Câu Lâm, xe của anh... bị một người điên đập vỡ kính xe." 

Nếu là bình thường, người bình thường nhìn thấy xe sang thì phản ứng đầu tiên là muốn tránh xa ra tý, nhỡ đầu quệt hỏng sẽ không đền nổi. 

Nhưng hôm nay thế nào lại gặp phải một kẻ thù người giàu. 

Chiến Thiếu Lâm nhếch mép nở một nụ cười nhạt không rõ ý tứ. 

Anh lướt nhanh qua gầm bàn, lười biếng ném quân bài trong tay xuống rồi tùy tiện nói: "Hai người đi xuống xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." 

A Triệt thẳng thắn: "Một mình tôi đi là được." 

Quách Đạt lại nhạy bén hơn A Triệt nhiều, anh ta đã phát hiện ra trong phòng còn có người từ trước, hơn nữa tâm trạng của cậu Lâm không tệ lắm, chẳng lẽ là người quen? 

Anh ta kéo vạt áo của A Triệt, vẻ mặt nghiền ngẫm: "Hay là tôi đi cùng với anh." 

"Ai, đối phó với một tên thần kinh... anh kéo tôi làm gì... tôi..." 

"Cậu Lâm, chúc anh tối nay chơi vui vẻ! 

Quách Đạt cười híp mắt bổ sung một câu, kéo A Triệt lập tức đi ra xa. 

Dưới gầm bàn, trong não Ninh Mộc Nhiên đã ứ đầy máu, hoàn toàn không chú ý tới hàm ý sâu xa trong lời nói của Quách Đạt. 

Ngoài vui sướng ra, trong đầu cô còn nảy ra vài suy nghĩ... 

Làm thế nào mới có thể khiến Chiến Thiệu Lâm rời đi? 

Ngay khi Ninh Mộc Nhiên đang xoắn xuýt, hai chân đứng thẳng tắp trước mắt cô bất ngờ đứng dậy, đi về một phía khác. 

Tiếp theo, tiếng nước rào rào truyền tới từ phòng tắm. 

Chiến Thiếu Lâm đi tắm rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK