Chương 9: Chị ấy ghen vì tôi
Sau đó một đám các cô gái la hét yêu cầu tôi hát, chị Bạch quát một câu vào mặt bọn họ: “Có gì mà nghe? Hát không ra cái gì cả!”
Đám các cô gái không bằng lòng, muốn tôi phải hát cho bằng được, tôi cảm thấy bản thân được hoan nghênh nên cũng muốn hát thêm một bài.
Nhưng chị Bạch lại cắt ngang bài hát, tôi thật sự không hiểu nổi rốt cuộc chị ấy đang nghĩ gì.
Cho đến một ngày, chị Bạch mới nói với tôi: “Giọng hát của tôi, chỉ có thể hát cho một mình chị ấy nghe.
Tối hôm đó tôi không đi, bởi vì trải qua vụ ồn ào đó, chị ấy không đối với tôi thế nào cả, cũng không nói chuyện với tôi, ngược lại thì Trúc Lam rất hăng hái, liên tục hỏi đông hỏi tây, thậm chí còn kéo tay tôi để xem bói.
“Ôi trời, thân thiết như vậy? Hứa Trúc Lam, không phải cậu thích người ta rồi đấy chứ?” Cô gái tên Nữu An nhìn hai người chúng tôi cười xấu xa.
“Thế nào? Không được sao?” Trúc Lam thuộc kiểu thẳng thắn, không hề né tránh bất cứ điều gì.
Nhưng trong lòng tôi lại run cầm cập, lập tức quay sang liếc nhìn chị Bạch, chị ấy ở đó uống rượu, uống cạn ly rượu lớn trong một hớp.
Sau đó Nữu An lại hỏi tôi: “Cậu đẹp trai, Hứa Trúc Lam thích cậu, cậu thì sao? Cậu nghĩ thế nào?”
Cô ấy thật lắm chuyện, sao có thể hỏi tôi câu như vậy được?
Tôi không muốn trả lời, nhưng đột nhiên Trúc Lam lại nói: “Vương Minh Trí, cậu cảm thấy tôi thế nào?”
Ôi mẹ ơi... chị Bạch vẫn còn ở đây đó, cô bảo tôi phải nói thế nào? Tôi không thích Trúc Lam, một chút cảm giác cũng không có, nhưng tôi lại không thể nói ra, như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người ta, nhưng nếu tôi nói dối, thì lại lừa Trúc Lam, chị Bạch nghe được thì sẽ nghĩ thế nào? Chị ấy sẽ để ý tôi chứ?
Sau đó tôi rơi vào trầm mặc, cúi thấp đầu không nói chuyện.
Nhưng Nữu An lại nói: “Ôi trời ơi, xấu hổ rồi! Nói mau, có thích Trúc Lam nhà chúng tôi hay không?
“Tôi...” Tôi vừa mở miệng, lại liếc nhìn chị Bạch, thì phát hiện chị ấy đang nhìn tôi, bộ mặt khinh thường nhìn tôi, điều này khiến tôi rất đau lòng, tôi cảm thấy chị ấy không thèm để tôi trong mắt!
“Tôi cảm thấy Trúc Lam rất tốt.’’ Cuối cùng tôi nói một câu như thể đang tức giận. Nếu như chị ấy đã không yêu tôi, xem thường tôi, thì tôi muốn nói cho chị ấy biết, có người yêu tôi, và coi trọng tôi! Tôi Vương Minh Trí không phải một tên rác rưởi không ai thèm!
Ngay sau đó, cả phòng bao đều sục sôi, tất cả mọi người đều hô: “Yêu nhau đi, yêu nhau đi! Hôn một cái, hôn một cái...
Chỉ có một mình chị Bạch yên lặng ngồi ở đó, uống hết ly này đến ly khác, không ngừng tự rót cho chính mình.
Chị ấy như vậy khiến tôi rất khó chịu, tôi không biết vì sao chị ấy lại uống nhiều rượu đến vậy, là vì tôi sao? Tôi nghĩ là không phải, chị ấy toàn khinh thường tôi, sao có thể ghen vì tôi?
Nhưng tôi hy vọng chị ấy không uống nữa, tôi muốn khuyên chị ấy, nhưng không biết mở miệng kiểu gì.
Khoảnh khắc đó tôi thật sự khó chịu, mỗi lần chị ấy nhấp một ngụm, là tim tôi lại đau một lần. Tôi thật ngốc, lại vì một người phụ nữ không yêu mình mà đau lòng.
Sau đó tôi cũng uống, không phải chỉ là uống rượu sao? Mượn rượu giải sầu ai mà chẳng biết!
Tôi uống hết ly lần đến ly khác, uống còn ác liệt hơn cả chị ấy, Trúc Lam nhìn thấy tôi không vui vội nói: “Mọi người đừng hô nữa!” Sau đó nói với tôi: “Vương Minh Trí, cậu đừng coi là thật, các cô ấy chỉ đang đùa thôi.
Tôi lắc đầu cười: “Không sao, rất tốt.”
Tối hôm đó, tôi không biết bản thân đã uống bao nhiêu, lúc ra khỏi KTV thì đầu óc choáng váng.
Sau đó các cô ấy dìu tôi và chị Bạch lên xe, Trúc Lam lái xe của chị Bạch, chuẩn bị đưa chị Bạch về nhà trước.
Ở trong xe, chị Bạch dựa vào vai tôi, cơ thể chị ấy rất thơm, khiến người ta say mê, lúc đó có lẽ vì say rượu mà tôi cực kỳ to gan, lén hôn lên trán chị ấy một cái.
Thấy chị ấy không có phản ứng, tôi lại mạnh mẽ hôn lên trán chị ấy một cái nữa!
Giờ nghĩ lại cảm thấy lúc đó thật hèn hạ, nhưng có thằng đàn ông nào lại không hèn hạ? Người phụ nữ đẹp như vậy, phải tranh thủ lợi dụng!
Chiếc xe chạy đến trước biệt thự, Trúc Lam muốn dìu chị Bạch xuống xe, nhưng chị Bạch lại tự mình đứng dậy, ung dung xuống khỏi xe.
Ôi vãi! Không phải chị ấy uống say rồi sao?
Khoảnh khắc đó, mặt tôi đỏ lên như bị bỏng.
Vừa rồi tôi hèn hạ như vậy, lén hôn chị ấy vài cái, không lẽ đều bị chị ấy phát hiện rồi?
“Được rồi Trúc Lam, chị không uống say, không cần đỡ, ngược lại là tên kia, uống đến say mèm, tửu lượng đã không được còn thích khoe!” Đã đến nhà rồi mà chị ấy còn không quên công kích tôi.
“Vậy chị à, không thì em lái xe chị đưa cậu ấy về trường.” Trúc Lam ở bên ngoài nói.
“Đã hơn mười hai giờ rồi, trường học của bọn họ đã đóng cửa từ sớm.”
“Nếu không thì...” Trúc Lam do dự một lát nói: “Em đi thuê phòng khách sạn cho cậu ấy ngủ một đêm.”
“Cậu ấy say đến như vậy, lại là một đứa trẻ, một người ở khách sạn nguy hiểm đến mức nào? Như vậy đi, ở đây chị có nhiều phòng, để cậu ấy ngủ ở chỗ chị một đêm.” Chị Bạch rất không tình nguyện nói.
“Chị, như vậy có được không?” Trúc Lam do dự hỏi.
“Thế nào? Còn sợ chị ăn thịt cậu ta sao?” Chị Bạch cố tình tức giận nói.
Trúc Lam cười: “Em không có ý đó, chị là người thế nào em còn không biết sao? Em là lo tên nhóc này không đứng đắn, sợ rằng có hành vi sai trái với chị!”
Chị Bạch cũng cười nói, được rồi, không nhiều lời nữa, cậu ta đã say thành thế này, mau dìu cậu ta xuống.
Vì thế dưới giáp công của hai người phụ nữ, tôi lại một lần nữa đến nhà chị Bạch.
Tôi say rồi sao? Tôi không say! Nhưng tôi không thể tỉnh, một khi đã tỉnh là sẽ lộ tẩy!
Các cô ấy đặt tôi lên trên giường, Trúc Lam nói em đi trước, chị Bạch nói chị tiễn em.
Bọn họ vừa đi ra, tôi giống như một con cá chép vực dậy! Căn phòng quen thuộc, mùi hương quen thuộc, tôi có nằm mơ cũng không ngờ đến cả đời này có thể quay lại đây.
Lúc đó tôi không thể nào diễn tả được sự phấn khích, tôi không tham vọng sẽ xảy ra chuyện gì với chị Bạch, chỉ cần biết cách chị ấy thật gần, biết được chị ấy ngủ ở phòng bên cạnh là đủ rồi, thật sự quá đủ rồi!
Tôi nằm trên giường, tham lam ngửi mùi hương trên chăn, trên gối vẫn còn vài sợi tóc của chị ấy, tôi cầm nó lên đặt vào lòng bàn tay, quyến luyến không rời.
Một lúc sau, tiếng cửa phòng khách vang lên, tôi biết là chị Bạch đã quay về, tập lập tức nằm trên giường giả vờ ngủ, dù sao lúc ở trên xe tôi đã đối xử với chị ấy như vậy, nếu như bây giờ tỉnh táo, chị ấy nhất định sẽ hỏi tội tôi.
“Khụ hự!” Chị ấy ho một tiếng ở bên ngoài, khiến tôi run lên vì sợ.
“Két...” Một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Chị ấy đến rồi, chị ấy vào đây làm gì? Tôi rất căng thẳng, chị ấy không đi ngủ sao?
“Được rồi, đừng giả vờ nữa, cậu dậy mau, tôi có lời muốn nói với cậu.” Chị ấy đứng ở đầu giường, trên người toát ra một mùi hương.
Nhưng tôi nào dám dậy? Nhất định là chị ấy muốn hỏi tôi, vừa rồi ở trên xe, tại sao lại hèn hạ như vậy, nhất định là chị ấy sẽ mắng và sỉ nhục tôi một cách thậm tệ!
“Cậu có dậy hay không?” Chị ấy nói, giống như còn kèm theo nụ cười xấu xa. Đương nhiên là tôi sẽ không dậy, chết cũng không dậy!
“Được! Chị để cậu giả vờ!”Chị ấy nói xong, lập tức đưa bàn tay lạnh ngắt của chị vào trong áo tôi.
Tôi bị lạnh đến ‘Á’ lên một tiếng, ngúng nguẩy ngồi dậy: “Chị làm cái gì vậy? Lạnh!”
Sau đó chị ấy cười, nói tôi còn biết lạnh, không phải rất biết diễn sao?
Tôi kéo áo, cảm thấy rất xấu hổ, không quay đầu lại nhìn chị ấy.
Chị ấy thấy tôi như vậy, lập tức trèo lên giường tức giận hỏi tôi: “Vương Minh Trí, quần áo này của cậu từ đâu mà có? Có phải là Trúc Lam mua cho cậu không?”
Tôi nhanh chóng tóm chặt chăn, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Hừ! Thật ấu trĩ, bao nhiêu tuổi rồi còn mặc adidas, chẳng giống một người đàn ông tí nào!” Chị ấy bĩu môi, có chút nóng nảy nói.
Chị ấy nói như vậy, khiến trong lòng tôi cảm thấy ngọt ngào, tôi liền giải thích với chị ấy, là tôi không muốn, nhưng Tiểu Thiếu nhất quyết muốn mua cho tôi, cuối cùng cô ấy còn xé nhãn hiệu của người ta, không mua không được...
Nghe lời tôi nói, chị ấy cười nói: “Cậu giải thích cái gì? Cũng không phải chị không cho em ấy mua, em ấy mua quần áo cho em trai của chị, chị còn không vui mừng không kịp! Đúng rồi, bệnh của mẹ cậu thế nào? Khôi phục chưa?”
Tôi gật đầu: “Vâng, rất tốt! Chị, cảm ơn chị, còn có ba vạn tiền kia, đợi tôi tốt nghiệp kiếm tiền...”
“Đừng có nhắc đến chuyện tiền nong với tôi!” Có vẻ chị ấy tức giận, trực tiếp đứng lên ra khỏi phòng, tôi biết tôi đã nói sai, muốn đi ra nói lời xin lỗi với chị. Nhưng còn chưa kịp xuống giường, chị ấy lại đi vào, cầm một chiếc hộp đưa cho tôi nói: “Chị mua cho cậu một cái điện thoại, cũng không biết cậu thích kiểu nào, miễn cưỡng dùng đi!
“Chị...”
“Cầm lấy, không được nói không cần.” Chị ấy cầm điện thoại nhét cho tôi nói.
“Vâng!” Khoảnh khắc đó, tôi cảm động không lý giải lên lời, trên đời này, ngoài mẹ của tôi ra, chị ấy là người phụ nữ đối xử tốt nhất với tôi! Nhận điện thoại, tôi mím môi nói: “Chị, chị thật tốt!”
Chị ấy lập tức cười, lại ngồi trên bên cạnh giường, nhẹ nhàng sờ mặt tôi.
Bàn tay chị ấy mềm mại sờ trên mặt tôi rất thoải mái, tôi hơi ngước lên nhìn chị ấy, chị ấy cũng nhìn tôi không chớp mắt.
Tối hôm đó, trông tôi cứ như vậy nhìn đối phương, cả hai đều không nói chuyện, chỉ có gió thổi nhẹ ngoài ô cửa sổ.
“Minh Trí, nếu như có một ngày, chị rời khỏi thế giới này, cậu phải nhớ đến chị, có được không?” Chị ấy cười nhẹ, nụ cười bỗng nhiên chuyển thành khóc, nước mắt cứ như những hạt trân châu rơi chảy xuống vỡ tan ra.
“Chị, chị nói cái gì? Chị làm sao vậy?” Tôi bỗng chốc trở nên hoang mang, giống như đã bị dọa, tại sao chị ấy lại nói những lời này?
Chị ấy lau nước mắt nói: “Chị không sao, chỉ là nói đùa thôi.”
Tôi ôm chặt chị ấy vào lòng, môi run run hỏi: “Chị! Rốt cuộc chị làm sao vậy?”