Chương 8: Lần nữa gặp lại chị ấy
Khi một người yêu một người, bạn sẽ khát khao biết được tất cả mọi thứ về cô ấy, bất kể là tốt hay xấu.
Đặc biệt là lúc Trúc Lam nhắc tới, chị Bạch không phải là loại phụ nữ hám của, thậm chí đến những người đàn ông giàu có đẹp trai chị ấy cũng không thèm liếc mắt một cái, trong lòng tôi vô cùng buồn bực, lẽ nào chị ấy thích người đàn ông trưởng thành sao? Giống như ngày đó, tôi nhìn thấy người đàn ông già đó sao?
Trúc Lam nói: “Ai ya, con người chị tôi ấy à, rất khó để hình dung, thôi bỏ đi, không nói nữa, tôi tới tìm cậu thì nhắc tới chị ấy làm gì chứ? Đúng rồi, xung quanh trường của các cậu, có quán cơm nào cao cấp một chút không, tôi mời cậu ăn một bữa cơm.”
Cô ấy nói như vậy, tôi cảm thấy rất thất vọng, bởi vì tôi muốn hiểu thêm về người phụ nữ đó nhưng lại không muốn biểu hiện quá rõ ràng.
Đi ra khỏi vườn trường, tôi nói đến quán cơm*, ở đó đồ ăn rất ngon, các bạn học của tôi đều đến đó ăn sinh nhật.
“Ừ, cậu quen thuộc nơi này hơn, nghe theo cậu đi!” Cô ấy kéo cánh tay tôi, rất vui vẻ, đi trên đường, có rất nhiều bạn học nhìn hai chúng tôi, chắc là vì Trúc Lam xinh đẹp đấy.
Tôi có ý muốn rút cánh tay ra, dù sao chúng tôi cũng không phải là là mối quan hệ kia, như vậy rất không được tự nhiên, nhưng cô ấy lại ôm chặt, còn nói giỡn: “Cậu nói xem người khác có cho rằng chúng ta là người yêu không?”
Cô ấy thật sự rất cởi mở, vừa mới gặp nhau mà cô ấy đã dám nói những lời lớn mật như vậy, tôi bị cô ấy làm cho ngượng ngùng, vẫn cúi đầu không nói gì cả.
Sau khi vào quán cơm, cô ấy gọi một bàn đồ ăn, tôi cũng có hơi tiếc tiền, nói gọi nhiều đồ ăn như vậy làm gì? Hai người cũng không ăn hết, quá lãng phí rồi!
Cô ấy cũng không thèm để ý nói: “Tôi xin cậu đấy, chút tiền này thì tính là gì chứ? Cậu cố gắng ăn đi, không ăn hết thì vứt đi, tôi thấy cậu rất vừa mắt, tiêu tiền cho cậu chị đây cảm thấy rất vui vẻ! Mục đích hôm nay của tôi là hầu hạ cậu thoải mái, để cậu làm vua luôn!”
Tôi thực sự sụp đổ luôn rồi, cô gái này nói chuyện không thèm động não luôn!
Lúc ăn cơm, cô ấy hỏi tôi bao nhiêu tuổi rồi, tôi nói tôi hai mươi mốt tuổi, cô ấy lập tức nói, trùng hợp vậy, tôi hai mươi ba tuổi.
“…” Tôi căn bản là không nhìn ra trùng hợp chỗ nào cả.
Cô ấy lại hỏi chòm sao của tôi là gì, thích ngôi sao nào, bình thường có sở thích gì, cô ấy nói rất nhiều, suốt bữa ăn, cô ấy nói không dừng luôn.
Lúc ăn cơm sắp xong, tôi đột nhiên hỏi cô ấy: “À đúng rồi, lúc trước cô nói, chị Bạch không thích đàn ông đẹp trai giàu có, vậy chị ấy thích người như thế nào? Là người trưởng thành một chút sao? Ví dụ như những người tầm bốn mươi tuổi ấy, có sự nghiệp thành công à.”
“Cậu nói là người đàn ông già sao?” Cô ấy gắp đồ ăn cho tôi nói.
“Ừ…” Tôi đau lòng gật đầu.
“Cậu điên rồi à, cậu mới thích tên đàn ông già ấy, chị tôi không hứng thú với loại người đó đâu!”’ Cô ấy đánh tôi một cái, vừa tức giận vừa mỉm cười, sau đó còn uy hiếp tôi, sau này không được nói xấu chị Bạch nữa nếu không cô ấy sẽ không tha cho tôi.
Cô ấy nói như vậy, tôi rất vui vẻ, có lẽ ngày đó là tôi hiểu nhầm rồi, ai mà biết được chứ? Nhưng nghĩ lại, cho dù chị ấy và người đàn ông già kia không có quan hệ gì thì sao chứ? Chị ấy không thích tôi, đây là chính mồm chị ấy nói.
Tối hôm đó, có lẽ là chị ấy nhất thời kích động mà thôi, tôi không nên nghĩ quá nhiều, tôi làm gì đủ tư cách để ở bên cạnh chị ấy chứ, haizzz!
Ăn cơm xong, vốn dĩ tôi còn muốn trở lại trường học, nhưng Trúc Lam lại kéo tôi đi dạo phố, nói muốn mua quần áo cho tôi. Tôi từ chối nói không cần thì cô ấy oán giận tôi, nói tôi không xem cô ấy là bạn bè còn nổi giận với tôi nữa.
Sau đó không có cách nào, chúng tôi gọi xe đến trung tâm thương mại, cô ấy dẫn tôi đến cửa hàng bán đồ Adidas, mua áo khoác, quần jean, còn có giày thể thao nữa, lúc tính tiền, tổng cộng là hơn hai nghìn tệ.
Tôi vội vàng nói không cần đâu, quá đắt rồi!
Cô ấy lại trực tiếp xé nhãn hiệu, rồi đắc ý nói: “Được rồi, đã xé nhãn hiệu của người ta rồi, không mua không được đâu.”
Sau đó lại bảo tôi đi thay quần áo mới, nói bộ đồ trên người tôi quá cũ rồi, đi cùng với cô ấy khiến cô ấy cảm thấy rất mất mặt.
Tôi thực sự sụp đổ rồi, cô ấy giống y như chị Bạch, bá đạo muốn chết!
Mua quần áo xong, tôi sợ cô ấy còn muốn tiêu tiền nữa, vội vàng muốn quay về trường học.
Nhưng Trúc Lam vẫn lôi kéo tôi nói: “Vội cái gì chứ? Buổi tối vẫn có kèo nữa đấy, chị em của tôi mời khách đến quán KTV K, mọi người đều đi, hơn nữa còn chỉ đích danh cậu đấy.”
Vốn dĩ tôi không muốn đi, nhưng lúc nghe thấy hai từ “mọi người”, đột nhiên tôi nghĩ tới chị Bạch.
Chị ấy sẽ đi chứ? Nếu như tôi đi, tôi hi vọng chị ấy cũng sẽ tới, bởi vì tôi muốn gặp chị ấy, chỉ đơn thuần muốn nhìn thấy chị ấy thôi.
Lúc đến KTV, trời đã tối rồi, đẩy cửa ra, bên trong có mấy cô gái bằng tuổi Trúc Lam.
Những người này hầu như đã gặp tôi rồi, năm ngoái gặp nhau ở công trường, bọn họ rất xinh đẹp, nhưng tôi lại cảm thấy rất mất mác, bởi vì trong này không có chị Bạch…
Các cô ấy nhiệt tình chào hỏi tôi, còn khen tôi rất đẹp trai nữa, nói tôi và người lao động nhập cư ngày đó không giống một chút nào.
Sau đó bắt đầu ca hát, còn gọi một ít bia và mâm trái cây, lúc đó trong phòng bao chỉ có tôi là đàn ông, rất xấu hổ.
Sau đó bọn họ có người ca hát có người ngồi nói chuyện, tôi không muốn nói chuyện lắm, cũng không xen vào cuộc trò chuyện của họ, chỉ ngồi bên cạnh đến ngẩn người, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía cửa ra vào.
Không biết thế nào, tôi vô cùng hy vọng chị ấy có thể đến, cho dù đến một chút rồi rời đi cũng được.
Nhưng nhìn một lần lại thất vọng một lần, trong lòng chua xót, có chút hít thở không thông.
“À đúng rồi!” Trúc Lam đột nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi nói: “Cậu hút thuốc không? Hình như đàn ông đều hút thuốc đúng không, thấy cậu nhàm chán như vậy tôi cho cậu một hộp nhé.”
Thực ra tôi có thể hút thuốc, vừa lên đại học tôi đã hút thuốc rồi, bởi vì người trong ký túc xá đều hút thuốc, tôi mà không hút thì quá không hòa đồng với mọi người rồi, nhưng mà sau này bởi vì mẹ bị bệnh nên tôi đã cai rồi.
Bây giờ Trúc Lam lại nhắc tới chuyện này, tâm trạng tôi không tốt lắm nên xin cô ấy một hộp.
Nhưng vừa châm thuốc còn chưa kịp hút thuốc, cửa phòng bao đã mở rồi.
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy chị ấy, chị ấy cũng nhìn thấy tôi.
Chị ấy ăn mặc rất xinh đẹp, còn trang điểm nhẹ nữa, mặc áo khoác màu lam, trên tay còn có một túi xách rất đẹp.
“Chị à, chị đến rồi! Muộn thêm chút nữa là bọn em về hết đấy!” Một cô gái trong nhóm nói, chạy qua ôm cánh tay của chị ấy nói.
Chị ấy vội vàng dời ánh mắt đi, rất hào phóng mà nở nụ cười nói: “Mấy cô nhóc chết tiệt này, chị vẫn chưa đến hát, đợi chị một chút thì chết sao?”
Trúc Lam cũng vội vàng bước tới, lè lưỡi nói với chị Bạch: “Chúng ta có khách quan trọng ở đây mà! Không thể làm chậm trễ người ta được đúng không nào? Chị, chị không cần phải nói nữa nói, Vương Minh Trí quả thực rất đẹp trai, đẹp đến ngoài sự mong đợi của em luôn!”
Chị Bạch đặt túi trên ghế sô pha, tùy ý liếc nhìn tôi nói: “Đẹp ở đâu chứ? Chị thấy rất bình thường mà, chỉ là một sinh viên thôi có gì đặc biệt đâu chứ.”
Chị ấy nói như vậy, tôi rất lúng túng, trong lòng vô cùng khó chịu, vẫn là Trúc Lam giúp tôi giải vây nói: “Ai ya chị ơi, ánh mắt chị cao như vậy, đám người đẹp trai giàu có ngoài kia cũng không thể lọt vào mắt chị, bọn em sao có thể so với chị được, em cảm thấy Minh Trí rất đẹp trai, còn là một người đàn ông nghĩa khí nữa chứ!”
Trúc Lam nói xong thì ngồi xuống bên cạnh tôi, ôm lấy cánh tay tôi, tỏ vẻ rất thân thiết.
“Ai ya, được rồi được rồi, thích thì dẫn về nhà đi, ở đây thể hiện tình cảm cho ai xem chứ?” Chị ấy giống như là có chút không vui, bưng ly rượu trên bàn uống một ngụm, lại nghiêng đầu nhìn tôi nói: “Tuổi còn nhỏ lại học hút thuốc, được đấy nhỉ!”
Những lời của chị ấy, rõ ràng là có ý nhắm vào tôi, tôi cũng không biết tôi đắc tội chị ấy chỗ nào, chị ấy nói tôi như vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất ngột ngạt. Người phụ nữ này, gặp nhau cũng không khiến người ta cảm thấy vui vẻ, quả thực là xấu xa mà!
Sau đó tôi trực tiếp dụi điếu thuốc đi, đứng dậy nói: “Mọi người chơi đi, tôi quay về trường trước đây.”
Nói xong tôi đi ra ngoài, mấy cô nữ sinh kia vội vàng ngăn tôi lại nói: “Vừa đến đã đi rồi sao? Cậu còn chưa hát đâu!”
Tôi nói tôi không biết hát nên không hát, ở trường còn có chút chuyện phải quay về, các cậu chơi vui vẻ đi.
Người phụ nữ kia lập tức chen vào một câu: “Không hát thì đến KTV làm gì? Đến xem náo nhiệt sao?”
Tôi thực sự bị chị ấy chọc tức chết rồi, sao phải nói tôi như vậy chứ? Tôi đã làm gì chị ấy đâu?
Cuối cùng tôi không chịu thua kém nói: “Ai nói tôi không biết hát chứ?”
“Hát được thì hát một bài đi, ồn ào gì chứ?” Chị ấy cầm ly rượu, rất ưu nhã mà nhấp một ngụm nhỏ, khóe môi còn nở nụ cười xấu xa.
“Hát thì hát.” Ông đây sợ cái méo gì chứ!
Tôi tức giận đùng đùng đi đến trước chỗ chọn bài hát, chọn bài “Trời cao biển rộng” của Beyond.
Cầm microphone, tôi rất khẩn trương, bởi vì tôi hát lạc điệu nhưng cũng không đến nỗi khó nghe.
Theo lời của bạn học A Xuyên thì giọng hát của tôi giống như con đường giải trí\, âm tiết nào cũng rộn ràng tiếng cười\, nếu như để tôi đi dự dạ tiệc mừng xuân thì cũng đủ giết chết ***.
Vì thế tôi bắt đầu hát!
“Hôm nay mình tôi trong đêm lạnh ngắm nhìn những bông hoa tuyết rơi, ôm lấy một trái tim giá lạnh trôi về nơi xa …”
Ha ha…
Trúc Lam là người đầu tiên không nhịn được, che miệng cười rộ lên.
“Trong mưa gió một mình tôi miệt mài theo đuổi một bóng hình mờ ảo…”
Ha ha ha ha…
Ngay lúc này, tất cả mọi người đều nở nụ cười!
Tôi lén lút liếc nhìn chị ấy, chị ấy đang kìm nén ở đó đến nỗi mặt đỏ bừng lên.
Tôi tiếp tục hát, hát rất nghiêm túc, nhưng càng nghiêm túc lại càng buồn cười, cuối cùng chị ấy thực sự không nhịn được nữa, chạy đến giật lấy chiếc microphone trên tay tôi nói: “Cậu… ôi… trời ạ!”
Chị ấy cạn lời nhìn tôi, cuối cùng nghẹn một hồi lâu mới giống như làm nũng nói: “Ngốc chết đi được!”