Chương 7: Chị, chị phải sống tốt
Chị ấy sững sờ trước câu hỏi của tôi, lập tức mỉm cười nói: “Đương nhiên không, đều là do tôi không tốt.”
Nói xong, chị ấy lao vào hôn tôi, lúc đó, tôi cảm thấy chị ấy rất khát khao, khát khao về những thứ kích thích mà tôi mang lại cho chị ấy, khát khao đến mức gần như mất đi lý trí.
Thực ra tôi cũng giống như chị ấy, chị ấy xinh đẹp như vậy, vóc dáng hoàn hảo như vậy, tôi hận không thể khảm chị ấy vào trong xương cốt mình, chỉ là sau đó? Tình dục không có tình yêu đối với tôi mà nói đó chính là một nỗi đau thấu tim gan.
“Chị ơi, người đàn ông già ngày hôm đó là ai vậy?” Tôi ôm mặt chị ấy, nghiêm túc hỏi chị.
“Minh Trí, đừng hỏi những điều này, chúng ta đến phòng ngủ được không?” Chị ấy cắn đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng kéo quần áo của tôi.
Tôi biết, chị ấy lại muốn trốn tránh rồi, mỗi lần gặp phải vấn đề mấu chốt, chị ấy luôn chuyển đề tài, nhưng lần này, tôi không cho chị ấy cơ hội đó nữa, mà gần như bá đạo hỏi: “Chị, chị yêu tôi không? Nếu như yêu, chị muốn thế nào cũng được!”
“Vậy nếu như không yêu thì sao?” Sắc mặt chị ấy, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, giống như đang đợi câu trả lời từ tôi.
“Nếu như không yêu…” Tôi cắn răng, nuốt cay đắng vào lòng, giống như đã biết được đáp án, nếu không chị ấy cũng sẽ không hỏi ngược lại như vậy.
Tôi nén nước mắt vừa muốn mở miệng nói thì chị ấy lại dùng sức đẩy tôi ra, chạy vào phòng ngủ của mình, hung hăng đóng cửa lại.
Tôi sững sờ tại chỗ hồi lâu, trong phòng ngủ của chị ấy truyền đến tiếng khóc, tôi không hiểu tại sao chị ấy lại khóc, nhưng tôi nghe thấy tiếng khóc của chị ấy, trong lòng vô cùng khó chịu.
Có lẽ là tôi quá tham lam, chị ấy cho tôi nhiều như vậy mà tôi lại hỏi chị ấy một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy, chị ấy là một người phụ nữ tốt, có lẽ chị ấy có bí mật nào đó không muốn nói cho người khác nghe, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng chị ấy là một người phụ nữ tốt, tôi không nên làm cho chị ấy khóc, tôi thực sự là quá khốn nạn mà!
Sau đó tôi bước đến, gõ cửa phòng ngủ của chị ấy nói: “Chị ơi, tôi sai rồi, chị để tôi đi vào đi, chúng ta làm gì cũng được.”
Nhưng chị ấy lại không quan tâm đến tôi, khóc rất dữ dội, sau đó chị ấy mắng tôi, nói tôi là thằng khốn, tại sao chị ấy lại gặp phải tôi? Tại sao lại dằn vặt chị ấy như vậy?
Tôi không biết nên nói gì, cũng không biết rốt cuộc bản thân đã làm sai chuyện gì, nhưng tôi không muốn làm cho chị ấy đau lòng, vì vậy tôi nói: “Chị, rốt cuộc chị muốn tôi làm thế nào? Chị nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ nghe theo!”
Nhưng chị ấy không thèm để ý đến tôi, khóc đến đau lòng, cuối cùng tôi không còn cách nào khác, chỉ đành nói với chị ấy: “Chị, chị đừng khóc nữa, tôi đi đây, cũng không bao giờ tới đây nữa, không bao giờ khiến chị tức giận nữa, chị là một người phụ nữ tốt, là tôi nghĩ quá nhiều…”
“Chị Bạch, xin lỗi chị…” Cố nén nước mắt, tôi nghẹn ngào nói câu cuối cùng, xoay người đi ra cửa.
Tôi còn nhớ rõ, thời tiết hôm đó rất đẹp, mặc dù là ban đêm nhưng bầu trời đầy sao, băng ở ven sông tan ra, gió thổi trên mặt nước, phát ra những tiếng “phần phật phần phật”, giống như là biển lớn vậy.
Cảnh ven sông về đêm rất đẹp, hai bên bờ rực rỡ ánh đèn của thành phố, tôi đi dạo trên đường lớn ở ven sông, nheo mắt lại, huýt sáo, giống như đã trở lại bình thường. Bởi vì chỉ có rời đi, mới là cách tốt nhất để bảo vệ nhau, trái tim mới không đau đớn như vậy.
Nhưng điều khiến tôi không thể ngờ là, chị ấy lại cầm đèn pin đuổi theo tôi.
“Vương Minh Trí, tối như vậy rồi cậu còn đi đâu vậy?” Chị ấy vội vàng chạy tới, tay run run.
Tôi hét lớn với chị ấy: “Chị, chị đừng đi qua đây, ban đêm trời rất lạnh, tôi sẽ quay về trường học, tôi đồng ý với chị, lúc trở về nhất định sẽ học hành chăm chỉ, đợi đến lúc tốt nghiệp rồi sẽ tìm một người dịu dàng, yêu thương tôi, sẽ không ở bên một cô gái xinh đẹp nào nữa.”
Chị ấy vừa khóc vừa nói: “Cậu trở về đi, trở về bên cạnh tôi!”
Tôi nói: “Tôi không quay về nữa đâu, chị phải sống thật tốt, đừng khóc nữa, sẽ không xinh đẹp đâu, tôi hy vọng chị luôn vui vẻ, càng hy vọng chị có thể tìm được một người… chị thật lòng yêu thương! Chị, chị quay về đi, tôi đi đây.”
Nói xong, tôi dồn sức chạy đi, gió thổi trên mặt, nước mắt không kiểm soát được chảy dài.
Rõ ràng tôi biết chị ấy không yêu tôi, rõ ràng biết chị ấy có thể là bồ nhí được người ta bao nuôi, tôi biết yêu chị ấy không đáng nhưng tại sao tôi lại muốn khóc thế này? Tại sao lại đau lòng như vậy chứ?
Đến tên của chị ấy tôi cũng không biết, dường như không biết gì về chị ấy cả nhưng tôi thực sự rất đau lòng, rất đau, đau đến mức không thể thở được, nước mắt rơi đầy mặt.
Từ bờ sông đến trường đại học Công Nghệ, khoảng cách tám kilomet, tôi gần như chạy một mạch về.
Đến trường học, tôi ôm xà đơn trong sân thể dục, gào khóc nức nở, giống như một đứa trẻ bất lực.
Không gặp nữa, cũng không muốn gặp lại nữa, chị Bạch, chị là người phụ nữ đầu tiên trong đời tôi, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã cho tôi nếm trải tình dục không tình yêu, để tôi một lần được làm người đàn ông thực thụ.
Sau ngày hôm đó, tôi luôn nhốt mình trong kí túc xá, trừ ăn cơm thì gần như tôi không đi ra khỏi phòng.
Hai ngày đầu, tôi không biết bản thân nên làm gì, vẫn luôn thất thần, ngẩn người, vô tri vô giác, hơn nữa vẫn luôn nhìn xuống lầu, giống như đang chờ đợi chị ấy, hy vọng chị ấy có thể tới tìm tôi.
Nhưng mỗi lần nhìn là một lần thất vọng, trái tim tôi cũng đau theo một lần, sau đó tôi dứt khoát không nhìn nữa, mà cầm sách, nghiêm túc ôn tập kiến thức, chuẩn bị cho kỳ thi bổ sung sau khi khai giảng.
Ngày qua ngày, trường học càng có nhiều người hơn, vườn trường vốn dĩ vắng vẻ trống trải lại lần nữa tràn đầy sức sống và hơi thở thanh xuân.
Trưởng ký túc xá A Xuyên là người đầu tiên đến, vừa mới dỡ hành lý xuống, tôi còn chưa kịp nói với cậu ta hai câu thì cậu ta đã vội vàng đi ra ngoài rồi, nói là đi đặt phòng, nghẹn cả một kì nghỉ rồi, tối nay muốn cùng bạn gái làm mấy lần.
Ngay sau đó, những người bạn khác trong ký túc xa cũng đã đến, ký túc xá vắng vẻ trong chốc lát trở nên náo nhiệt hơn, chỉ là lòng tôi sớm đã lạnh lẽo rồi…
Tôi nhớ rõ trước khai giảng một ngày, A Xuyên chạy đến thư viện tìm tôi nói: “Minh Trí, có một người phụ nữ tới tìm cậu, rất xinh đẹp đấy!”
Phụ nữ sao? Lúc nghe thấy lời này, ý nghĩ đầu tiên là chị Bạch đến rồi.
Đè nén nỗi kích động trong lòng, khóe môi tôi run run hỏi A Xuyên: “Cô ấy trông như thế nào?”
“Rất xinh đẹp đó!” A Xuyên cà lơ phất phơ nói: “Dáng người rất cao, tầm một mét bảy, tóc ngắn, ăn mặc rất sành điệu, chỉ là ngực hơi nhỏ thôi.”
Ngực hơi nhỏ sao? Tôi nhíu nhíu mày, chắc chắn không phải là chị Bạch rồi, vậy thì là ai chứ? Tôi hỏi A Xuyên, cô ấy thực sự tới tìm tôi sao.
A Xuyên không kiên nhẫn nói: “Đừng giả vờ nữa, người ta chỉ đích danh là tìm cậu đấy, nhanh đi đi, ở cửa thư viện đó.”
Tôi nhức đầu, thế nào cũng không nhớ ra được, tôi quen một người phụ nào như vậy.
Mãi đến khi ra khỏi thư viện, tôi mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Ai ya, thì ra là cậu!” Trúc Lam ngạc nhiên chạy về phía tôi.
“Ừ, xin chào!” Cô ấy tên là Trúc Lam, cô ấy ở cùng với chị Bạch, trước đây tôi đã cứu cô ấy ở công trường.
“Này! Thật không ngờ, cậu là học sinh trường đại học Công Nghệ đấy, quá trâu bò rồi!” Cô ấy vỗ vào bả vai tôi, vô cùng thoải mái, hơn nữa khóe miệng còn có lúm đồng tiền nhỏ, cười lên trông rất mê người.
Tôi hỏi cô ấy, đang yên đang lành tới tìm tôi làm gì?
Cô ấy trực tiếp kéo cánh tay tôi, vô cùng thân thiết nói: “Đương nhiên là để báo đáp rồi! Ngày đó cậu vì cứu chúng tôi mà suýt chút nữa bị đánh chết, Hứa Trúc Lam tôi là người yêu ghét rõ ràng, há là loại người không biết báo đáp sao?”
“Tôi nói này cô thôi đi, lúc đó tôi nhập viện cũng không thấy cô tới thăm tôi.”
“Ai ya, lúc đó không phải là trong nhà tôi có việc sao? Hơn nữa lại phải về để kịp ăn tết, nên tôi phải về quê.” Cô ấy có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó lại nói: “Còn nói nữa, có chị Bạch chăm sóc cậu rồi, tôi vô cùng yên tâm, chị ấy là người cẩn thận, tốt hơn tôi nhiều!
Nghe thấy hai từ “chị Bạch”, trái tim tôi không hiểu sao run lên, lúc đó tôi rất muốn hỏi cô ấy, bây giờ chị Bạch như thế nào rồi? Vẫn sống tốt chứ? Nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại bị tôi nuốt trở vào.
Đã cắt đứt, còn nhắc lại những chuyện đó làm gì chứ?
Tôi hỏi cô ấy: “Đúng rồi, sao cô lại đến đây tìm tôi?”
Cô ấy kéo cánh tay tôi, vừa đi vừa nói: “Tôi hỏi chị Bạch, chị ấy nói cho tôi biết, nói cậu là học sinh giỏi của đại học Công Nghệ hơn nữa còn rất đẹp trai! Tôi làm sao có thể tin chứ? Rõ ràng cậu chính là người lao động nhập cư mà! Nhưng mà bây giờ gặp lại cậu thật sự là dọa tôi hết hồn đấy, quả nhiên cậu rất đẹp trai, tôi sắp yêu cậu rồi đấy!”
“Cô nói thật hay giả đấy? Cô nói như vậy, tôi cho là thật đấy!”
Cô ấy cười ha ha, quay đầu liếc tôi một cái, sau đó lại hơi cúi đầu nói: “Này, Vương Minh Trí, cậu đẹp trai như vậy, chắc chắn là có bạn gái rồi nhỉ?”
Tôi nói có nhưng bị người phụ nữ kia đá rồi!
“Hả? Thật hay giả đấy? Đầu cô ta có vấn đề sao? Cậu đẹp trai như vậy, sao cô ta nỡ đá cậu chứ?” Trúc Lam kinh ngạc nhìn tôi.
“Việc này có gì mà không nỡ chứ? Ở thời đại này, phụ nữ không phải ai cũng nhìn vào tiền bạc sao, tôi lại là một tên nghèo, ai sẽ nhìn trúng tôi chứ?” Tôi tự giễu cười cười.
Nhưng Trúc Lam lại lập tức phản bác lại nói: “Cậu nói như vậy là không đúng đâu nhé, tôi không phải là phụ nữ hám của đâu, chị của tôi cũng vậy.”
Tôi ngây người: “Chị cô? Cô còn có chị sao?”
Cô ấy nói: “Chị Bạch đấy, cậu quen mà, tôi nói cho cậu biết, chị tôi rất thuần khiết, đến bây giờ cũng chưa từng yêu đương lần nào đâu, có rất nhiều người đàn ông đẹp trai giàu có theo đuổi chị tôi, nhưng chị tôi không thèm nhìn một cái đấy.”
“Tại sao chứ?” Tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú.