“Ừ, rất hay, cứ như ca sĩ vậy.” Tôi ngây ngốc nói.
“Vậy cậu có biết ý nghĩa của bài hát này không?” Chị ấy mỉm cười hỏi tôi.
Tôi lắc lắc đầu, thực ra tôi không hiểu một câu nào cả, chị ấy đánh tôi một cái: “Đồ ngốc!”
Xe dừng lại, chị ấy mang theo túi xách xuống xe, lúc đó trời đang sang xuân, gió phả vào mặt rất dễ chịu.
Tôi đứng đó nhìn chị ấy, chị ấy mặc chiếc váy màu trắng với khuôn ngực đầy đặn, chân thon dài cân đối, lại đi một đôi giày cao gót, vô cùng xinh đẹp.
Trong nhà hàng, người ăn buffet rất nhiều, lúc chúng tôi đi vào trong, có rất nhiều người đàn ông len lén nhìn theo chị ấy.
Chị ấy đỏ mặt, đi đến quầy thanh toán, lúc quay lại ôm lấy cánh tay tôi nói: “Những người đàn ông kia dù tốt hay xấu thì cũng luôn nhìn chị”
Tôi nói: “Chị xinh đẹp như vậy, vạn người mê, ai nhìn mà không rung động được chứ?”
“Vậy cậu rung động không? Có yêu chị hay không?” Chị ấy lập tức nắm lấy tay tôi hỏi.
Tôi có thể không rung động được sao? Ở trên thế giới này, không có ai yêu chị ấy bằng tôi, nhưng sau khi trải qua một số chuyện, lúc nói tiếng “yêu” lần nữa, lại có vẻ nặng nề như vậy.
Yêu một người, cũng không phải là một chuyện đơn giản, những người thường treo lời yêu bên miệng, hầu như là yêu một cách nông cạn. Chỉ khi bạn trải qua rất nhiều chuyện, trả giá cho những nỗi đau khắc cốt ghi tâm, sau đó lấy hết can đảm để nói lời yêu thì mới có trọng lượng.
“Khó đến vậy sao? Không nói thì không nói, tôi biết là cậu không yêu tôi mà!” Thấy tôi chậm chạp không nói gì, chị ấy nhìn tôi một cái kỳ lạ, dầu môi đi vào trong.
Tôi đi theo, chị ấy giả vờ không quan tâm đến tôi nhưng lại rất cẩn thận gặp rất nhiều đồ ăn ngon để vào đĩa của tôi.
Tôi không phải là người đàn ông sắt đá, chị ấy đối xử với tôi như vậy tôi vô cùng cảm động. Nhưng sự cảm động này cũng không khiến tôi dễ chịu chút nào, ngược lại trở thành một loại tra tấn dằn vặt, khiến tôi đau đớn muốn độn thổ cho xong.
Sau khi lấy đồ ăn xong, trở lại bàn ăn, thực sự là tôi không chịu được nữa, thực sự, chị ấy không nên đối xử với tôi tốt như vậy!
“Vương Minh Trí, nghĩ gì vậy? Nhanh ăn đi, nhiều đồ ăn ngon như vậy, thích chết đi được!”. Chị ấy gắp cho tôi một miếng thịt, định đút cho tôi ăn.
Đúng lúc đó, tôi đột nhiên giữ tay chị ấy lại nói: “Chị ơi, tại sao chị phải đối xử tốt với tôi như vậy chứ? Tại sao không mắng tôi? Không đánh tôi? Chị muốn tôi chết đi sao?”
Tôi biết, chắc chắn lòng chị Bạch đã kìm nén quá nhiều khổ đau, nhưng mà chị ấy lại không nói, thậm chí tức giận cũng không. Điều này làm tôi rất buồn, tôi sợ chị ấy nhịn đến nỗi đổ bệnh.
Tôi đã nói: "Chị, nếu chị không thoải mái thì cứ trút hết ra ngoài, đừng giấu trong lòng! Tôi ở đây, chị đánh hay mắng đều được, tuyệt đối đừng như vậy, chị như thế làm tôi khó chịu lắm!"
Chị ấy lập tức nói: "Minh Trí, cậu đừng khóc, cậu đã là đàn ông rồi, đàn ông không thể khóc, có biết không?" Chị ấy cầm khăn tay, khẽ lau mặt tôi một cách thật dịu dàng.
Tôi gật đầu, nín khóc, chị ấy buông khăn tay, thở dài nói: "Cậu biết, từ nhỏ đến lớn chị vẫn có đơn, không có bạn bè, cũng không có anh em, cho nên chị rất quý những người đi vào cuộc sống của chị.
Chị ấy vươn tay, khẽ sờ khuôn mặt của tôi, nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, cười ngọt ngào, nói: "Cậu biết không Minh Trí? Ngoài bố, cậu là người chị thích nhất trên đời, sao chị có thể nhẫn tâm làm cậu bị thương, làm cậu đau khổ được? Cậu còn nhỏ như vậy, còn chưa hiểu được nhiều chuyện như thế, cho nên mắc sai lầm là việc khó tránh khỏi. Huống hồ, không lâu sau, chị phải gả cho người kia, cho nên trong thời gian ngắn ngủi này, nhất định chúng ta phải vui vẻ, được chủ?"
"Chị, chị đừng như vậy, tôi đã nói rồi, chị không cần phải lấy ông ta. Hiện tại phần ghi chép tiền công quỹ mà chú Bạch tham ô đã không còn nằm trong tay Lư Mạnh." Tôi vội vàng nói Với chị ấy: "Chị, chị cần phải kiếm tiền nhanh chóng để bù số tiền đó vào, như vậy thì bố của chị sẽ không sao."
Rõ ràng chị Bạch không tin tôi, còn tưởng rằng tôi nói đùa nên gõ đầu tôi một cái, nói: "Đứa nhỏ ngốc, cậu nói không lấy chồng thì được sao? Cậu không phải thượng đế, sao lại có chuyện tốt như vậy?"
Tôi vội vàng nói: "Không cần thật mà. Nhất định chị phải tin tôi! Còn nữa, chị suy nghĩ kỹ xem mấy ngày nay Lư Mạnh có còn đến tìm hai người xin tiền nữa hay không?"