Con mẹ nó, tên chết tiệt đó còn có thể thăng cấp được nữa sao? Lãnh đạo mắt mù hết rồi hả? Vừa nghe tin đã khiến tôi tức gần chết, tiếp tục hỏi Trần Phương: “Vậy bên phía chú Bạch thì sao, sẽ không có vấn đề gì nữa chứ?”
Trần Phương trả lời: “Bên Bạch Lộ Trường không có chuyện gì xảy ra cả, có lẽ phải nghỉ hưu thôi, dù sao cũng đến tuổi nghỉ hưu rồi.”
Tôi âm thầm thở phào, chuyện bố của chị Bạch giải quyết xong rồi, chị Bạch sẽ không bị tổn thương vì chuyện này nữa.
Chạng vạng, tôi thu dọn đơn giản, định đến chỗ Trần Phương, vừa ra khỏi cửa ký túc xá đã bị
một cô gái đâm vào lòng.
“Chị Bạch?” Tôi sửng sốt.
Chị Bạch thấy tôi ngẩn người ra đó, lập tức nở nụ cười có chút gian xảo. Chị ấy đang xách mấy cái túi trong tay, ăn mặc chỉn chu, vô cùng xinh đẹp.
"Được rồi, đừng ngày ra đó nữa, nhanh chóng vào đi" Chị ấy đẩy cửa ký túc xá, đi vào rất
hiên ngang.
"Ồ" Tôi vừa nói, trong lòng lại căng thẳng chết được. Trần Phương còn ở bên kia chờ tôi nữa, tôi phải làm sao đây?
Sau khi vào ký túc xá, chị ấy đưa tôi cầm mấy cái túi đó, lại xoay người nói với mấy anh em trong phòng ký túc xá: "Chào mọi người nha, mọi người đều là bạn cùng phòng của Minh Trí nhỉ?"
Giọng nói của chị ấy nghe rất êm tai, lúc nói chuyện còn luôn cười khẽ. Chị ấy mặc một cái áo khoác màu xanh lam, bên dưới là chiếc quần bút chì màu trắng, cả người vừa đẹp lại vừa trẻ trung, còn rất sành điệu.
Đừng nghĩ rằng đám thanh niên trong ký túc xá bình thường vẫn luôn mồm mép mà tưởng bạo dạn, lúc nhìn thấy chị Bạch, cả đám bọn họ đều ngẩn ra, có mấy tên ngốc thậm chí còn ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Chị Bạch lấy từ trong túi giấy ra rất nhiều đồ ăn vặt, nói: "Minh Trí, cậu mau mang mấy thứ này chia cho bạn cùng phòng đi. Đều là hàng nhập khẩu, trong nước chúng ta không mua được đâu."
"Dạ!" Tôi vội vàng cầm đồ ăn vặt lên, lần lượt chia cho bọn họ. Có mấy tên ngốc còn nhìn tôi với ánh mắt ghen tỵ cộng thêm nghi ngờ, như thể đang muốn gặng hỏi tôi "Tên nhóc nhà cậu tốt nhất nên giải thích rõ ràng, cô tiên xinh đẹp này rốt cuộc là từ đâu tới?" vậy.
Tôi chỉ lúng túng nở nụ cười xấu hổ, mẹ nó còn xấu hơn cả lúc khóc, trong lòng không ngừng oán giận, sao chị Bạch tới mà không nói trước cho tôi biết một tiếng? Lại đi tập kích đột ngột như vậy?
Chia xong đồ ăn, lúc tôi quay đầu lại đã thấy chị Bạch đang cầm khăn, lau bàn cho chúng tôi, còn trách móc: "Lớn đầu thế rồi mà chẳng biết thu xếp đồ đạc gì cả, đọc sách xong thì phải cất sách vào giá, uống nước xong thì phải lấy nắp đậy cốc lại. Phải luôn lau bàn, nếu không sẽ rất dễ làm dơ quần áo.."
Chị ấy dọn dẹp tới đâu lại càm ràm tới đó, tôi nghe xong, sống mũi lại thoáng cay xè. Bởi vì mới vừa lúc này, tôi còn muốn lén chị ấy mà lên giường cùng với người phụ nữ khác.
Sau khi dọn dẹp xong, chị Bạch thở phào một hơi nhẹ nhõm, xoay người ngoắc tay về phía tôi: "Cậu qua đây."
Tôi dốc sức nuốt ngược nước mắt lại, cười đáp: "Sao ạ?"
"Chị mua cho cậu mấy bộ quần áo, cũng không biết có hợp không nữa. Cậu qua đây thử xem, không hợp thì để chị đi đổi lại" Chị ấy lấy từ trong túi ra rất nhiều quần áo, còn có giày da.
"Chị, tôi có đồ mặc rồi." Tôi vừa nói, thoáng không dám tới gần chị ấy. Bởi chị Bạch càng đối xử tốt với tôi như vậy, trong lòng tôi càng thêm áy náy, không dám đối mặt với chị.
Chị Bạch quệt miệng, giả vờ làm ra vẻ nổi giận nói: "Cậu mau tới đây, có nghe không?"
"Ồ!" Tôi đáp một tiếng, cứ cắn chặt môi mà níu lấy một bên góc áo đi qua.
Chị Bạch cầm một cái to ướm thử trên người của tôi, lại nói: "Cũng xấp xỉ, cậu mặc vào thử đi, xem có vừa người không?"
Chị ấy kéo áo lông vũ của tôi, tôi vội vàng cởi quần áo ra. Sau đó, chị ấy khoác áo lên người tôi, còn cài nút áo lại cho tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi mặc chiếc áo kiểu pháp sư như thế. Cái áo đỏ hơn hai vạn tệ, là A. Xuyên sau đó nói cho tôi nghe.
Chị Bạch sửa sang lại cổ áo của tôi, ngực gần như là dán vào người tôi. Những người khác trong ký túc xá nhìn thấy cảnh này, quả thực là ghen đến nổ đom đóm mắt.
Mặc xong quần áo, chị Bạch đánh giá tôi một chút lại nói: "Được, quần áo vừa vặn, dáng người cao ráo, rất ra dáng"