• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đó, tôi muốn có một nơi để có thể dựa vào xiết bao. Là mẹ cũng được, hay chị Bạch cũng được. 

Nhưng mà tôi không thể gặp ai cả, nếu như mẹ biết được nhất định sẽ đau lòng chết mất. Còn chị Bạch thì sao? Chị ấy lẩn trốn tôi, tôi cũng không còn mặt mũi gặp chị ấy, thật không còn mặt mũi nữa. Tôi làm chuyện đó với Trần Phương, tôi làm sao lại có thể vô liêm sỉ như thế mà đi lừa gạt tình cảm nữa? 

Ngày đó, tôi cảm thấy cuộc đời của tôi sụp đổ rồi. Có vài thứ bạn có thể không có, nhưng một khi có rồi lại để mất, đó chính là cảm giác đau đến xé lòng. 

Sau đó, tôi ngồi trên bãi cát ngoài bờ sông, ánh mắt ngây ngốc nhìn nước sông đang từng chút một cứ êm ả xô vào bờ cát, sau đó lại từng chút mà lu mờ dần. 

Mất chị Bạch rồi, mất cơ hội tới trường học rồi, tôi không còn gì nữa. Ha! Mẹ kiếp, hoàn toàn không còn gì nữa cả. 

Đến tối, Trần Phương gọi điện thoại tới. Tôi kỳ thực không muốn tiếp tục sai lầm nữa, nhưng vì chị Bạch, tôi chỉ có thể phạm sai lầm lần nữa. 

Chỗ chúng tôi hẹn gặp mặt là ở sơn trang Phượng Hoàng, một nơi đặc biệt riêng tư để những người có tiền gặp mặt. 

Tôi xuống xe taxi đã nhìn thấy Trần Phương đang đứng ở cửa ra vào chờ. 

"Sao thế? Bố chết à?" Cô ta nhìn thấy sắc mặt tôi không tốt, vô duyên nói với tôi một câu như the. 

"Tâm trạng không tốt." Tôi lạnh lùng đáp một cầu, kỳ thực rất bất lực, nhưng lại phải miễn cưỡng mỉm cười lấy lòng cô ta. 

Nhìn thấy tôi như vậy, Trần Phương bỗng nắm lấy cổ áo của tôi, khuôn mặt vốn đang rất xinh đẹp lại bỗng chốc trở nên dữ tợn: "Tôi không quan tâm bố cậu chết hay mẹ cậu bị liệt, lát nữa vào nhất định phải vui vẻ trở lại cho tôi!" 

Cô ta như thế này khiến tôi đặc biệt phản cảm, vốn dĩ làm chuyện đó với cô ta, tôi đã chuẩn bị tâm lý chịu phạt. Nhưng thấy cô ta nhục mạ và dày vò tôi như thế, càng khiến tôi thấy hận người phụ nữ này thấu xương. Tôi gật đầu, không nói gì cả, lập tức đi vào trong sơn trang. 

Cô ta đi theo sau, níu mạnh tôi lại: "Cười một cái trước đi." 

Tôi nhìn cô ta, vô cùng miễn cưỡng mà nhếch miệng cười. 

"Ừm, còn được đó." Cô ta gật đầu, lập tức nói: "Hôm nay tôi có hẹn khách hàng, đêm nay cậu phải biểu hiện cho thật tốt. Tôi hy vọng có thể thông qua cậu mà thúc đẩy cho xong cuộc giao dịch này." 

"Đồ đâu?" Tôi lạnh lùng hỏi cô ta, tôi biết người này có ý gì, nhưng tôi không thể làm không công. 

Cô ta ngoắc lấy cánh tay của tôi, tựa đầu lên vai tôi nói: "Đồ sẽ lấy được nhanh thôi, cậu đừng gấp." 

Tôi nói: "Tốt nhất chị nhanh lên một chút, tôi không phải thằng ngu." 

Cô ta nở nụ cười lạnh, lại và vui vẻ nói: "Biết rồi, trước tiên giúp chị đây ký xong hợp đồng rồi nói." 

Chúng tôi đi đến lầu ba của sơn trang, đó là một căn phòng xa hoa lộng lẫy. Vừa vào cửa, tôi ngẩng đầu lên đã thấy một người phụ nữ mập gần một trăm ký đang ngồi trên ghế sô pha. 

"Chị Ma, thật ngại quá, để chị phải đợi lâu rồi" Trần Phương lắc thon đi tới, dáng vẻ vô cùng lẳng lơ. 

"Ồ, không sao, tôi cũng vừa tới thôi." Chị Ma nhìn Trần Phương, sau đó cũng đưa mắt nhìn tôi. 

Lúc nhìn thấy tôi, hai mắt của bà ta gần như là phát sáng, vội vàng đặt túi xách trên đùi qua một bên, phần nọng dưới cằm đung đưa hỏi: "Cậu này là ai?" 

Trần Phương tranh thủ thời gian ngồi xuống, ôm lấy cánh tay của chị Ma nói: "Cậu ta hả, bạn trai của tôi, cũng được chứ hả?" 

Chị Ma mỉm cười, nụ cười thật khiến người ta thấy buồn nôn. Bà ta mặc kệ Trần phương ở đó, đứng lên duỗi tay về phía tôi: "Xin chào nhé, anh chàng đẹp trai" 

Tôi cũng vội vàng cười, chìa tay ra bắt với bà ta, rất giả tạo mà nói: "Xin chào chị Ma, tôi vẫn luôn nghe chị Phương nhắc tới chị, nói chị là người rất tốt." 

Tôi nói thế khiến chị Ma cảm thấy vô cùng phấn khởi, bà ta nắm tay tôi, không ngừng xoa xoa mu bàn tay của tôi, nhanh nhảu đá lông nheo với tôi rồi nói: "Cái cậu nhóc này, miệng lưỡi thật sự ngọt nha." 

Chị Ma vừa mập lại vừa xấu, lúc làm nũng quả thực có thể khiến người ta muốn ói, nhưng tôi vẫn cố nhịn lại mà cười. Tôi biết Trần Phương gọi tôi tới để làm gì, người phụ nữ chó chết đó không chỉ muốn chiếm lấy tôi, còn muốn mang tôi ra để trao đổi. 

Tôi lặng yên, không một tiếng động mà rút tay về. Sắc mặt của chị Ma lập tức sa sầm, Trần Phương bị dọa sợ, nhanh chóng đứng lên nói: "Chị Ma à, chị không biết đâu, cậu bạn trai này của tôi cứng cỏi lắm. Tôi ở bên cạnh cậu ta lâu như vậy cũng không có thuần phục được cậu ta." 

Chị Ma nở nụ cười, ngồi trên bàn ăn nói: "Chị thích nhất là kiểu ngựa non háu đả, rất có sức sống. Nếu cậu ta khó dạy dỗ, chị đây có thể giúp cô dạy dỗ hai ngày." 

Trần Phương khéo léo đưa đẩy, cố sức tỏ vẻ ngại ngùng nói: "Sao Phương Phương lại nở chứ? Minh Trí còn nhỏ như vậy, không chịu nổi sự dày vò của chị Ma đầu." 

Chị Ma liếc nhìn cô ta, Trần Phương lập tức thoảng kinh ngạc, chị Ma lại mỉm cười nói với tôi: "Minh Trí đúng không, ngồi xuống ăn cơm đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK