• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20: Thân thế

Tôi nghĩ rằng một ít áp lực và bất lực trong cuộc sống kia mang lại cho chúng tôi sẽ không thể làm chúng tôi buông bỏ. Cho nên bạn phải phản kháng, đi đấu tranh, phải khiến cho bản thân trở lên mạnh mẽ hơn. Nếu như bạn lựa chọn lùi bước thì khó khăn không những không giảm mà ngược lại sẽ hủy hoại cả cuộc đời bạn.

Ngày hôm đó, tôi cõng chị Bạch, trên lưng cõng người phụ nữ đáng yêu này, trong lòng lại âm thầm thề: dù có thế nào đi nữa, dù bản thân tôi có ra sao, tôi cũng sẽ không để cho người phụ nữ này phải chịu đựng dù chỉ là một chút tủi nhục.

Trong phòng ăn, tôi dùng thẻ cơm mua cho chị ấy rất nhiều đồ ăn. Chị ấy ăn rất ngon, mùi vị rất thơm. Tôi nhìn chị ấy cười, chị ấy cau mày lườm tôi, để đũa xuống nói: “Cậu cười cái gì? Chị phát hiện cậu rất thích cười, rốt cuộc là có chỗ nào buồn cười chứ?”

Tôi nói: “Nghĩ đến loại con gái nhà giàu như chị suốt ngày ăn sơn hào hải vị, mà cơm ở căn tin của bọn tôi chị cũng có thể nuốt trôi à?” Người đã từng học đại học đều biết, cơm ở căn tin khó ăn như thế nào, tôi thật không thể tưởng tượng được.

Nhưng chị ấy lại nói: “Làm sao vậy? Chị cảm thấy rất tốt mà? Có thịt có rau, ăn rất ngon.” Tôi nói: “Những thức ăn ngon kia chị đã ăn chán rồi nên ăn thử thấy mới lại thôi.”

Chị Bạch ngay lập tức cong môi cười, nhìn tôi nói: “Minh Trí, thực ra cậu đừng nghĩ chị như vậy. Trước kia chị cũng trải qua thời gian gian khổ, cũng không sáng sủa như cậu đã nhìn thấy đâu.”

“Thật hay giả vậy?” Tôi không tin tí nào, bố của chị là chủ tịch ngân hàng, chị ấy phải trải qua cái gì gian khổ? Có lẽ những thứ kia theo lời nói của chị ấy là một loại gian khổ nhưng trong mắt tôi nó lại là thứ hạnh phúc xa xôi không thể chạm tới.

Chị ấy nhìn thấy tôi không tin, vậy mà lại tức giận. Chị ấy nói: “Cậu cũng biết chị là con gái riêng.”

Tôi gật đầu, lúc trước chị ấy đã từng nói qua. Nhưng tôi không cho rằng, con gái riêng của chủ tịch ngân hàng sẽ có một cuộc sống tồi tệ.

Chị ấy nói tiếp: “Quê của chị ở Quảng Tây, mẹ chị là người dân tộc Mèo, từ nhỏ chị lớn lên ở dân tộc Mèo, ở chỗ đó cũng rất nghèo.”

Tôi sững sờ, thật không ngờ, chị Bạch lại là em gái dân tộc Mèo. Nhưng nghĩ lại, ôi trời ơi! Tôi lại mang một cô gái người dân tộc Mèo lăn giường, thật không thể tưởng tượng được.

“Haizz, cậu nghĩ linh tinh cái gì vậy? Sao vẻ mặt lại dâm dê như vậy?” Chị ấy véo tôi một cái, tôi vội vàng che giấu một bụng ý nghĩ xấu, làm bộ đứng đắn nhìn chị ấy.

Chị Bạch nói tiếp, bố của chị ấy là người thành phố Bạch, vào thập niên bảy mươi là thanh niên tri thức đi xuống nông thôn, đến dân tộc Mèo của bọn họ, quen biết với mẹ của chị ấy. Về sau hai người yêu nhau, vốn bố của chị ấy định ở lại dân tộc Miêu sống cùng với mẹ chị ấy cả đời. Nhưng đến thập niên tám mươi, bố chị bị ông nội chị cưỡng ép, phải về thành phố Bạch kết hôn cùng con gái đồng đội của ông ấy. Nhưng lúc đó, mẹ của chị Bạch đã có thai rồi.

Chị Bạch nói: “Từ lúc ra đời, chị chưa từng nhìn thấy bố. Mẹ chị một thân một mình nuôi chị lớn lên. Dân tộc Mèo lại nghèo, chị không chỉ ăn không ít khổ cực, mà những đứa trẻ xung quanh còn bắt nạt chị. Năm chị vừa học cấp hai. Mẹ chị bị bệnh qua đời, chị Bạch chỉ còn một mình đã phải ăn “cơm trăm nhà” hết một năm, chị có thể sống được đều là nhờ bà con dân tộc Mèo giúp đỡ.”

Nghe đến đây, ý nghĩ dâm dê cũng không khơi dậy được nữa, thật không ngờ, tuổi thơ của chị Bạch là như vậy. Tôi không tránh khỏi có chút thương xót chị ấy, rất muốn ôm chị ấy vào lòng mà yêu thương chị ấy.

“Về sau, ông nội mất rồi, bố chị ly hôn với người phụ nữ kia, đến dân tộc Mèo tìm mẹ chị. Nhưng lúc đó, mẹ chị đã mất lâu rồi.” Chị Bạch thở dài, mặc dù giọng điệu chị ấy kể lại rất bình thản nhưng từ ánh mắt của chị ấy tôi lại có thể nhìn ra được chuyện cũ đau thương.

Chị ấy nói tiếp: “Bố mang chị đến thành phố Bạch, trong nhà còn có một cô em gái, là do người phụ nữ kia sinh ra. Nhưng người em gái này rất điêu ngoa, không chấp nhận chị, bố không còn cách nào đành tìm cho chị một chỗ khác để ở.”

Nghe đến đây, tôi nhẹ nhàng cầm lấy tay của chị ấy. Chị ấy thâm tình nhìn tôi rồi cũng nắm chặt lấy tay tôi.

Chị ấy mỉm cười nói: “Bố rất tốt với chị, cho chị học trường tốt nhất, mua cho chị rất nhiều đồ chơi, chị không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng chị lại rất cô đơn. Khi đó cũng đã quen rồi, lúc không có chuyện gì làm thì sẽ tưởng tượng, cái gì cũng nghĩ. Tương lai sẽ thế nào, chị còn nghĩ người đàn ông sau này của chị sẽ như thế nào? Có đẹp trai không? Có thương chị hay không?”

Tôi cũng cười rồi hỏi chị ấy: “Vậy người đàn ông trong tưởng tượng của chị như thế nào? Có đẹp trai như tôi không?”

Chị Bạch lập tức xấu hổ cúi đầu xuống, ngượng ngùng nói: “Minh Trí, cậu có tin vào duyên phận không? Thực sự chị không lừa cậu, lúc đó hình tượng trong đầu của chị giống y hệt cậu. Cậu không biết lúc nhìn rõ tướng mạo của cậu, chị đã giật mình như thế nào đâu? Ôi trời ơi! Người trong lòng của chị, vậy mà thực sự tồn tại trên đời này. Lại còn là ân nhân cứu mạng của chị.”

Tôi nuốt nước miếng “ừng ực”, vậy cũng quá trùng hợp đi.

Chị ấy cầm lấy tay tôi, thâm tình nói: “Minh Trí, chị không phải loại phụ nữ tùy tiện, nhưng với cậu lại là ngoại lệ, thậm chí chủ động đi quyến rũ cậu. Cậu đừng trách chị, thực sự chị không kiềm chế được, chị không muốn cứ như vậy bỏ lỡ định mệnh của đời chị. Mặc dù sau này sẽ không thể ở cùng nhau nhưng chị cũng không muốn từ bỏ. Chị biết rõ làm như vậy rất ích kỷ, không công bằng với cậu, chị rất xin lỗi cậu, nhưng chị...”

Tôi vội vàng nói: “Chị, đừng nói nữa, đừng nói cài gì cả, tôi yêu chị, chị yêu tôi, như vậy là đủ rồi. Chị, chị biết không? Tôi có thể nhìn thấy chị đã rất hạnh phúc rồi. Cho nên những ngày tiếp theo, chúng ta đừng nghĩ nhiều nữa, hãy vui vẻ cùng với nhau. Mặc dù có một số chuyện chúng ta không thay đổi được, cũng đừng khổ sở, trong tình yêu của chúng ta cũng không cần những thứ buồn phiền đó.”

Chị ấy nhìn tôi, tay nắm càng chặt, nước mặt không kiềm chế được mà rơi xuống. Chị ấy vừa khóc vừa nói: “Tại sao? Tại sao chị lại có một người bố như vậy? Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Chị rất đau lòng, vừa nghĩ đến phải gả cho người kia, vừa nghĩ đến cậu phải rời đi, chị rất muốn chết, chị... chị cũng không biết phải làm sao bây giờ? Tại sao phải dày vò chị như vậy?”

“Chị đừng khóc nữa, chị như vậy không tốt đâu, chúng ta cũng đừng nghĩ ngợi nữa, chúng ta ở bên nhau, không nghĩ cái gì hết, có được không?” Chị ấy vừa khóc, tôi cũng khóc theo. Trong lòng như có một tảng đá lớn đè nặng, không lấy ra được cũng không di chuyển được, không thể làm gì được chỉ có thể sống lay lắt như vậy.

Ngày hôm đó, chị Bạch khóc rất lâu, khuyên nhủ như thế nào cũng không được. Tôi biết, chị ấy rất muốn ở bên cạnh tôi, thế nhưng hiện thực, thật con mịa nó khốn nạn!

Về sau chị ấy không khóc nữa, từ từ ăn thức ăn. Tôi ngồi vào bên cạnh chị ấy, đưa nước cho chị ấy. Chị ấy thoải mái uống một ngụm rồi nói: “Chị không sao rồi, chị chỉ cần ăn cái gì đó thì bao nhiêu phiền muộn đều sẽ quên sạch.”

Chị ấy thật ngốc nghếch, lúc ngây thơ thì lại giống như một đứa trẻ vậy.

Nhưng sau đó Trúc Lam nói cho tôi biết, lúc chị Bạch ở cùng với tôi, mới có thể lộ ra một mặt đáng yêu như vậy. Bình thường lúc ở công ty, chị ấy rất mạnh mẽ, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, quả thực là một nữ tổng tài bá đạo.

Trước khi chị Bạch rời đi, tôi đã gọi điện cho Trúc Lam. Kết quả là Trúc Lam đến trường vừa nhìn thấy bọn tôi thì lao vào mắng tôi tới tấp, nói: “Chân chị Bạch đã như vậy là cậu còn để cho chị ấy ra ngoài, nếu xảy ra chuyện gì thì cậu có chịu trách nhiệm được không?”

Tôi liếc nhìn chị Bạch, rì rầm nói: “Là chính chị ấy muốn tới, tôi đâu có ngăn được?”

“Chị muốn tới khi nào? Là ai cầu xin chị đến vậy? Tên nhóc thối tha không biết xấu hổ!” Chị ấy vậy mà lại hùa theo Trúc Lam nói như vậy, tại sao chị ấy có thể hư hỏng như vậy chứ?

Trúc Lam lập tức trừng mắt nhìn tôi: “Thật vô trách nhiệm, chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi. Chị, chúng ta đi, tên nhóc này sẽ gặp phiền phức.” Cô ấy mắng chửi tôi xong thì dìu chị Bạch vào trong xe. Lúc xe nổ máy, chị Bạch hạ cửa kính xuống, đắc ý liếc nhìn tôi.

Tôi bị chị ấy làm cho tức chết, âm thầm dựng ngón giữa lên với chị ấy.

Mấy ngày tiếp theo, tôi rất bình tĩnh ở trong khuôn viên trường, đi học, học lái xe, cũng không đi chỗ khác.

Bởi vì tôi biết rõ, lần trước tôi đánh Lư Mạnh thảm như vậy, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua cho tôi. Những người ông ta biết, chắc là đang đi tìm tôi.

Khoảng hai tuần sau, buổi chiều, tôi đang lái xe đến đường Tài Phú.

Lúc xuống xe, tôi sợ bị người khác nhận ra, nên cố tình lấy mũ áo lông đội lên đầu.

Lúc đó ngân hàng còn chưa tan tầm, tôi ngồi ở cửa hàng nội thất ở đối diện ngân hàng, đợi tình nhân của Lư Mạnh tan tầm.

Khi đó, người duy nhất tôi có thể nghĩ đến đó là tình nhân của Lư Mạnh, người có thế lấy được phần ghi chép kia của Lư Mạnh, nhưng tôi không biết cô ta có thể giúp đỡ tôi hay không, nhưng mọi chuyện cũng phải đàm phán mới biết được.

Lúc hơn năm giờ chiều, ngân hàng tan tầm, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, tôi đã nhìn thấy cô tình nhân đó, cô ta lắc eo, cầm túi xách đứng ở ven đường bắt taxi. Tôi đi nhanh ra ngoài, cũng bắt chiếc xe taxi ở ven đường, cứ đi theo cô ta như vậy.

Về sau cô ta tiến vào một khu chung cư rất cao cấp. Tôi vội vàng xuống xe đi theo sau, đến tầng ba thấy cô ta mở cửa.

Tôi kìm nén sự căng thẳng trong lòng, nói với cô ta: “Xin chào, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK