Chương 14: Thân phận của tên đàn ông già
Lúc đến bệnh viện, tôi đứng ở trước cửa phòng bệnh, chần chừ không dám bước vào. Bởi vì tôi sợ nhìn thấy bộ dạng bị thương của chị Bạch, tôi sợ mình sẽ bật khóc, khiến chị Bạch cũng đau lòng theo.
Từ trước đến giờ, chị Bạch luôn nói chị ấy không muốn tôi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của chị ấy, chị ấy chỉ muốn giữ hình tượng đẹp nhất trong lòng tôi.
“Đừng ngây ra nữa, vào đi!” Trúc Lam đẩy cửa ra, dùng sức kéo tôi một cái.
“Oh, được.” Tôi hít sâu một hơi, cố gắng không để cảm xúc của bản thân mất khống chế.
Tôi bước vào phòng bệnh, ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng xen lẫn với mùi táo.
Chị Bạch dựa vào giường bệnh, miệng đang gặm táo, đầu không hề ngẩng lên, nói: “Trúc Lam, có đem táo cho chị không? Mấy trái mua lúc sáng chị sắp ăn hết rồi.”
Tôi bỏ vali xuống, ngây người nhìn chị ấy. Trên người chị ấy đắp chăn, trên đầu quấn một vòng băng, giữa lông mày có vết thương nhỏ, được băng cá nhân che lại rồi. Tôi tưởng chị ấy bị đánh đến rất xấu, rất thảm, nhưng không ngờ bộ dạng hiện tại của chị ấy cũng khá đáng yêu đấy chứ.
Trúc Lam bỏ vali xuống, nói: “Chị, đừng chỉ lo ăn, nhìn xem ai đến này?”
Chị ấy ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía tôi, ngây ra tròn hai phút, đột nhiên vén chăn che lên đầu, nói: “Trúc Lam, sao em lại đưa cậu ấy đến đây? Đến để xem dáng vẻ như quỷ của chị đúng không?”
Chị ấy thật là đáng yêu, giống như đứa nhỏ vậy, đơn thuần đến khiến người khác đau lòng. Vốn dĩ tôi tưởng rằng khi nhìn thấy tôi, chị ấy sẽ khóc đến rối tinh rối mù, nhưng chị ấy lại thần kinh thô như vậy, khiến tôi thật dở khóc dở cười.
Tôi nói: “Được rồi, đừng che lại nữa, bệnh rồi còn không ngoan ngoãn!”
“Đừng lo cho tôi, cậu đi đi, không mời mà đến! Sao da mặt cậu dày vậy!”
“Chị, đừng làm ồn nữa? Bao nhiêu tuổi rồi còn giận dỗi?” Cách lớp chăn, tôi sờ đầu chị ấy.
“Chị cứ làm ồn, cứ làm ồn đấy!” Chị ấy nói, rồi lại khóc: “Bây giờ chị như vậy, không còn xinh đẹp nữa, chị xấu lắm có đúng không?”
“Xấu chỗ nào chứ? Rất đẹp, nhìn thế nào cũng thấy đẹp!” Tôi dỗ chị ấy, con gái đều thích nghe những lời dỗ ngọt.
“À…” Sắc mặt Trúc Lam không tốt lắm, có vẻ hơi xấu hổ, nói: “Chị, hai người nói chuyện đi, em đi toilet.” Còn không đợi chúng tôi trả lời, cô ta đã chạy ra ngoài rồi.
Lúc này, chị Bạch vén chăn ra một khe hở, nói: “Trúc Lam cô ấy… không phải là ghen rồi chứ?”
Tôi nói: “Chị, chị nghĩ nhiều rồi, tôi và Trúc Lam không có gì cả, tổng cộng cũng chẳng gặp mấy lần, cô ta có gì mà ghen chứ?”
“Hừ, đúng là đàn ông không có lương tâm, hái hoa bắt bướm khắp nơi. Nếu cậu thật sự chọc giận Trúc Lam, xem coi tôi xử lý cậu thế nào!” Chị ấy trốn trong chăn, uy hiếp tôi.
Tôi bật cười, lấy một cái chén từ trong vali ra, rồi mở bình giữ ấm ra, nói: “Như vậy đủ rồi, mau ra đây đi, nóng lắm!”
Chị ấy lại nói: “Chị không ra, chị không muốn để cậu thấy dáng vẻ như quỷ này của chị đâu!” Nhưng vừa nói xong, chị ấy hít hít mũi, rồi lập tức hỏi: “Cái gì mà thơm vậy?”
Tôi múc một chén canh gà, bưng đến khe hở ở chăn, nói: “Canh gà, có muốn ăn không?”
Chị ấy im lặng một lúc, dường như đang do dự, cuối cùng bụng kêu “rột rột” một tiếng, chị ấy vội giải thích rằng: “Ôi, ăn nhiều táo quá, có hơi đầy hơi, tôi không phải đói đâu đấy!”
Tôi thuận theo chị ấy, nói: “Ừm, đúng lúc uống chút canh gà để làm ấm bụng, chị mau ra đây đi.”
Lúc này chị ấy mới vén chăn ra, gương mặt đều đỏ bừng lên, môi hơi mím lại, vô cùng xấu hổ mà nhìn tôi một cái, đưa tay nhận lấy chén canh gà.
Tôi ngồi bên giường, rút một tờ khăn giấy đưa cho chị ấy. Chị ấy uống một ngụm, đột nhiên nói: “Woa, ngon quá, cậu đặt ở tiệm cơm nào thế?”
Tôi liếc chị ấy một cái, nói: “Tôi hầm cho chị đấy, nếu chị muốn uống thì ngày nào tôi cũng sẽ hầm cho chị.”
Nghe tôi nói, chị ấy đột nhiên đổi lại, nói: “Hừ! Mùi vị cũng bình thường thôi, miễn cưỡng có thể uống được.”
Tôi bị chị ấy chọc đến bật cười, sao chị ấy có thể đáng yêu đến như vậy? Lúc đó, tôi thật sự không nhìn thấu rốt cuộc chị ấy là người phụ nữ như thế nào. Có lúc chị ấy chững chạc đến gần như không có tình cảm, có lúc lại đơn thuần như một đứa trẻ.
Chị ấy nhẹ nhàng thổi khí nóng trong chén, miệng nhỏ mở ra đóng lại uống canh gà. Tôi nhẹ nhàng vén chăn ra, thấy chân trái của chị ấy bó thạch cao, chân phải thì chỗ xanh chỗ tím. Đôi chân xinh đẹp trắng nõn thế mà lại tàn phá đến mức này. Khoảnh khắc đó, tim của tôi như bị cây đinh đâm vào, thật đau! Nhưng tôi lại không dám phát ra tiếng.
Dường như chị ấy nhận ra tôi đang nhìn chân của chị ấy, chị ấy lập tức lấy chăn che lại, nói: “Tôi không sao, bác sĩ đã nói là không sao, chỉ là vết thương nhỏ.” Nói xong, chị ấy cười với tôi, tôi biết chị ấy sợ tôi đau lòng.
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Ừm, chị, chị dưỡng thương cho thật tốt, không có chuyện gì đâu.”
“Đúng vậy, có ai mà chưa từng bị thương chứ!” Chị ấy an ủi ngược lại tôi.
Tôi cười với chị ấy, nhưng trong lòng lại đang rỉ máu.
Mối thù này, tôi không thể đợi lâu như vậy được, hôm nay tôi phải trả thù!
Tôi dỗ dành chị ấy, cùng chị ấy nói nói cười cười. Chị ấy ăn rất nhiều, một bình canh gà đã sắp bị chị ấy ăn sạch rồi.
“Đây thật sự là do cậu hầm à?” Chị ấy đột nhiên ngây ngô hỏi tôi một câu.
“Không thì sao?” Tôi liếc chị ấy một cái.
“Ồ! Miễn cưỡng vậy, ngày mai cậu làm nữa đi, để Trúc Lam mang đến đây, còn cậu thì không cần đến nữa.” Chị ấy thật kiêu ngạo, khen tôi một chút cũng không được.
Tôi hỏi chị ấy: “Tại sao? Tại sao không để tôi đến?”
Chị ấy giảo mồm, cúi đầu nói: “Chú Lư vẫn luôn tìm cậu. Minh Trí, nghe lời chị, ở trong trường đừng đi ra ngoài, càng đừng đến tìm chị. Hôm nay là lần cuối cùng, một lát cậu mau đi đi.”
Nghe thấy “chú Lư” khốn kiếp này, trong bụng tôi lại có một ngọn lửa giận: “Chị, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, chị yên tâm đi, tôi có chừng mực!”
“Minh Trí, cậu nghe lời chị một lần có được không?” Đột nhiên chị ấy kéo lấy tay tôi, gần như cầu xin mà nói: “Chuyện này bố tôi đã ra mặt rồi, tên khốn đó sẽ không dám làm gì tôi nữa. Nhưng còn cậu, ông ta sẽ không bỏ qua cho cậu. Minh Trí, cậu nghe lời chị đi, nếu không… nếu không chị sẽ không quan tâm đến cậu nữa!”
Hình như chị ấy thật sự tức giận rồi, nhíu chặt mày lại. Tôi gật gật đầu, nói: “Chị, tôi biết rồi, tôi sẽ nghe lời chị, bây giờ tôi sẽ đi.”
Tôi đứng dậy, vừa định rời đi, chị ấy đột nhiên bắt lấy tay tôi. Tôi quay đầu, thấy chị ấy nhìn tôi, trong mắt có sự không nỡ. Tôi biết chị ấy muốn tôi ở cùng chị ấy thêm một lúc, nhưng rất nhanh chị ấy đã buông ra, quay đầu qua bên kia, nói: “Về trường đi, tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Ừm, chị, chị cũng phải vui vẻ lên đấy.” Nói xong, tôi đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng bệnh, tôi thấy Trúc Lam đang ngồi trên ghế ngoài hành lang, tôi đi qua, nói: “Trúc Lam, chắc cô biết vài chuyện của chị Bạch chứ?”
Cô ta ngẩng đầu, không vui lắm nhìn tôi, gật gật đầu, không nói gì.
“Vậy cô nói tôi nghe xem chú Lư đó là ai. Còn nữa, trong tay ông ta rốt cuộc đã nắm cán gì?” Tôi bị chọc đến tức giận, cố gắng bình tĩnh hỏi cô ta.
“Minh Trí, cậu đừng xen vào chuyện này, cậu không thể nào lo nổi đâu, ngược lại còn hại bản thân mình…” Trúc Lam run môi, không có ý định nói với tôi.
“Nếu tôi đã là bạn trai của chị Bạch, thì tôi có quyền được biết. Cô yên tâm, tôi sẽ không kích động, được không?”
Trúc Lam nhìn tôi, dường như đang do dự. Tôi nói: “Xem như tôi cầu xin cô đấy, người tôi yêu bị người ác ức hiếp, tôi lại không được biết đối phương là ai, chuyện này không công bằng với tôi!”
Tay cô ta nắm lấy lưng ghế, khó khăn nhắm mắt nói: “Người đó tên Lư Mạnh, là Phó Chủ tịch của ngân hàng thành phố Bạch.”
“Vậy cái cán đó là gì? Hãy nói cho tôi biết!” Tôi lập tức hỏi cô ta.
“Xin lỗi, vì chuyện này liên quan đến bố của chị Bạch, nên tôi không thể nói.” Giọng điệu của Trúc Lam rất kiên quyết. Tôi nói: “Đến tôi cũng không thể nói sao?” Cô ta lắc lắc đầu: “Không thể!”
“Tại sao? Tôi là bạn trai của chị Bạch mà!” Tôi nắm vai cô ta, vô cùng muốn biết rốt cuộc ông ta đã nắm cán gì, bời vỉ chỉ có như vậy, tôi mới nghĩ ra cách để giúp chị Bạch.
“Không có tại sao, chuyện này quá lớn, tôi không tin được cậu!” Trúc Lam lạnh lùng nói.
Tôi rất giận, hỏi cô ta tại sao không tin được tôi? Cô ta lập tức hỏi ngược lại tôi: “Chúng ta rất thân sao? Cậu mới quen chúng tôi được bao nhiêu ngày chứ? Chúng tôi rất hiểu cậu sao? Ai biết được cậu có bán đứng chúng tôi hay không?”
Tôi nói: “Sao tôi có thể bán đứng chị Bạch được!”
“Hừ! Ai biết được!” Cô ta cười lạnh một tiếng, đứng dậy trở vào phòng bệnh.
Tôi dựa trên ghế của bệnh bệnh, tâm trạng hơi mất mát. Cô ta nói không sai, chúng tôi mới quen nhau được mấy ngày chứ? Sao cô ta có thể nói với tôi chuyện lớn như vậy được? Tôi nghĩ chị Bạch không muốn nói với tôi những chuyện này có lẽ cũng là vì không tin được tôi…
Vì vậy, tôi phải chứng minh, tôi muốn để bọn họ biết, Vương Minh Trí tôi là người đáng để tin tưởng, có thể dựa dẫm!
{hòng làm việc của Phó Chủ tịch của ngân hàng Bạch Thành có lẽ nằm trong ngân hàng trên đường Tài Phú nhỉ?
Nghĩ xong, tôi ra khỏi bệnh viện, nhưng vừa đến cửa thì đã bị người khác đi theo.
Lúc đó, có mấy chàng trai trẻ để tóc dài, vào mùa đông còn phanh ngực, lộ ra hình xăm, tôi đi ở phía trước, bọn họ đi theo sau tôi.
Tôi nhận ra điều không lành, ba chân bốn cẳng muốn bỏ chạy, nhưng trước mặt đột nhiên nhảy ra hai người, đè cổ tôi lại.
Tôi liều mạng giãy giụa, miệng không ngừng la hét: “Các người là ai? Các người muốn làm gì?”
Nhưng một giây sau, eo tôi bỗng nhiên lạnh đi một nửa.
“Đâm thêm một dao!” Người đằng sau lạnh lùng nói.
“Giết chết thật à?” Một người khác hơi do dự.
“Giết chết!” Người đó dứt khoát nói.
Vào lúc này, tôi đột nhiên xoay người, nhe nanh múa vuốt đá về phía trước một cái. Người cầm dao bị tôi đá đến lảo đảo, tôi che eo, liều mạng chạy, liều mạng chạy…
Máu trên đất vẽ thành từng đường đỏ dài ngoằng…