Chương 12: Trốn đi xa
Ông già đó chạy đi rồi, chắc là đi tìm người.
Chị Bạch đẩy tôi nói: "Minh Trí, cậu đi mau đi, đến trường của cậu trốn, không được đi ra biết chưa?"
Tôi nắm lấy tay chị ấy nói: “Chị, tôi không đi đâu, tôi cứ đợi ở đây, tên khốn nạn đó mà dám quay lại, tôi sẽ giết chết ông ta!” Nói xong, tôi đi vào bếp tìm dao, vì Chị Bạch, bố mày liều!
Khi thấy tôi muốn đi lấy dao, chị ấy sợ đến phát khóc, vòng tay ôm chặt tôi và đẩy tôi ra khỏi bếp: "Minh Trí, tôi xin cậu đấy, đừng làm những điều ngu ngốc, cậu vẫn còn quá trẻ, tương lai còn dài như vậy, thật sự không đáng đâu!" Chị ấy khóc dữ dội, đến mức gần như khàn cả giọng.
Tôi nói: "Chị, tôi không sợ, vì chị cái gì tôi cũng dám làm, cứ để ông ta đến, trên đời này, chỉ cần có tôi, không ai có thể ức hiếp chị!"
Cô ấy ôm mặt tôi, gần như van xin và nói: “Minh Trí, đừng như thế, cậu không biết người đàn ông đó tồi tệ đến mức nào đâu, ông ta có thể làm bất cứ điều gì, tôi không muốn cậu gặp rắc rối, tôi chỉ muốn cậu sống tốt!"
Nhìn thấy chị ấy như vậy, tôi thực sự rất đau lòng, tôi nói: "Nếu tôi bỏ đi, chị phải làm sao đây? Tên khốn đó có thể sẽ quay lại lần nữa, nếu không tìm được tôi, ông ta sẽ trút giận lên chị. Chị, tôi không đi, tôi không thể bỏ chị lại mà không quan tâm."
“Vậy tôi cũng đi, chúng ta cùng nhau đi!” Chị ấy cắn môi, xoay người vào phòng ngủ xách túi, sau đó vào phòng tắm rửa mặt, kéo tôi chạy ra ngoài.
Trên đường, chị ấy phóng xe thật nhanh, lâu lâu lại nhìn vào gương chiếu hậu, vô cùng sợ hãi.
Nhìn chị ấy, tôi cảm thấy vô cùng áy náy, không phải vì tôi đánh người đàn ông đó rồi gặp rắc rối, mà bởi vì tôi, Vương Minh Trí, là một người đàn ông, không thể bảo vệ được người mình yêu, hại chị ấy có nhà mà không thể về.
Lăn cửa xe xuống, làn gió mát lạnh phả vào mặt, tôi tự nhủ lòng không được khóc, nhưng nước mắt vẫn trào ra.
Chị ấy thấy tôi khóc tưởng tôi sợ nên vươn tay nắm lấy cổ tay tôi nói: "Minh Trí, đừng sợ, còn có tôi, dù có phải trả giá như thế nào, tôi cũng sẽ không để cậu phải chịu tổn thương, không ai được phép!!” Giọng điệu của chị ấy rất chắc chắn, như thể đã hạ quyết tâm.
Vốn dĩ tôi không sợ, khi chị ấy nói điều này, tôi lập tức sợ hãi; "Chị, tôi không sao, tôi không sợ ai cả; còn nữa, không được đến gặp ông ta, càng không được cầu xin ông ta làm cái gì cả; nếu chị đi với tên khốn đó, em sẽ hận chị đến chết!"
“Ừ, chị không gặp, cậu đừng nghĩ nhiều.” Đột nhiên chị ấy cười, sau đó sờ sờ đầu của tôi nói: "Đại ca, đừng được khóc!"
Tôi gạt nước mắt, cố nén sự nghẹn ngào trong cổ họng, rồi cười nói với chị: "Chị, tôi xin lỗi chị, tôi đã gây phiền phức cho chị."
Cô lắc đầu, thở dài nhẹ nhõm nói: "Minh Trí, đừng nói xin lỗi, đừng bao giờ nói câu này với tôi, biết chưa?"
Tôi gật đầu, chị ấy không trách tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Minh Trí, cậu có biết không? Tôi lớn đến chừng này, cậu là người đàn ông đầu tiên vì tôi; tôi vui, rất vui!" Chị ấy nói, dường như đang nghĩ về quá khứ đau buồn nào đó, ánh mắt có chút sầu muộn, khiến cho người khác cảm thấy đau lòng ghê gớm.
"Minh Trí, cậu có biết không? Tôi là con riêng..." Nói đến đây, chị ấy lại đột nhiên bật khóc, giọng nói nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa.
Tôi bận vỗ lưng chị ấy và nói: "Chị, đừng nói nữa, hãy quên đi quá khứ đau buồn, chúng ta hãy bắt đầu lại nhé; bây giờ có tôi rồi, tôi sẽ thương chị, yêu chị và bảo vệ chị. Tôi có thể cho chị một tương lai hạnh phúc, chị có tin tôi không?"
Chị ấy quay đầu lại nhìn tôi rất trìu mến, tôi nghĩ nếu không phải đang lái xe, chị ấy chắc chắn sẽ ngã vào lòng tôi, cuối cùng, chị ấy cũng kìm được nước mắt, nghiêm túc gật đầu nói: "Tôi tin cậu!"
Sau đó, chúng tôi phóng xe đến cầu Công Hà, rất gần trường Đại học Công nghệ, hai bên sông có bãi tắm nhân tạo.
Cô nhảy xuống xe, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vầng trăng phản chiếu trên mặt nước, lặng lẽ và đẹp vô cùng.
Nhưng vẻ đẹp này, sự yên bình này có thể tồn tại được bao lâu?
Tên khốn đó nhất định sẽ không buông tha cho chị Bạch, có thể ngày mai, có thể ngày mốt, chị Bạch không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Nhưng nếu chị Bạch rời khỏi nơi, khi đi rồi, thì tên khốn đó nhất định không có cách nào nữa. Nhưng liệu chị ấy có bỏ đi không?
Tôi thở dài và nói: “Chị, chúng ta phải làm gì tiếp theo?”
Chị Bạch quay đầu lại nói: "Đừng lo lắng cho tôi, hôm nay ông ta say rượu nên mới dám làm chuyện này, nếu ngày mai ông ta tỉnh lại, ông ta nhất định sẽ không như vậy nữa."
“Tại sao?” Tôi không tin lắm, dù sao tên trong tay tên khốn đó vẫn nắm chặt thóp của chị Bạch.
"Bởi vì, ôi! Ông ta sẽ không gặp rắc rối về tiền bạc, nếu không thì ông ta đã động vào tôi từ lâu rồi."
"Chị, chị sẽ cho ông ta tiền sao?"
“Không chỉ tôi, mà cả bố tôi, cũng sẽ cho ông ta tiền.” Chị Bạch nói, đôi mắt hơi híp lại, tôi biết trong lòng chị ấy vô cùng hận.
Làm sao trong lòng lại không hận? Cái loại khốn nạn, đồ ăn bám đó, hắn thật đáng chết! Nhưng chị Bạch không thể làm gì được, vì điểm yếu đó liên quan trực tiếp đến bố chị ấy.
Có một số điều mà tôi biết rằng tôi không nên hỏi, bởi vì ngay cả khi tôi hỏi, tôi cũng không thể giúp được gì. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn hỏi: "Chị, điểm yếu đó là gì? Chị có thể nói cho tôi biết được không?"
chị ấy lắc đầu, cau mày nói: “Cậu vẫn còn là một đứa trẻ, tôi không muốn cậu phải gánh vác những rắc rối đó cùng tôi, tôi chỉ muốn cậu vui vẻ và học thật tốt, cậu có hiểu lòng tôi không?”
Tôi thất vọng gật đầu, biết chị ấy sẽ không nói cho tôi biết từ lâu rồi, vì tôi không có năng lực gì cả, nói với tôi cũng chẳng có ích gì!
Sau đó chúng tôi lại lên xe, chị ấy bật điều hòa và hỏi tôi có lạnh không? Chị ấy cởi áo khoác ngoài và khoác cho tôi. Tôi rất cảm động, tại sao chị ấy lại tốt bụng như vậy, tại sao chị ấy hoàn hảo như vậy?
Tôi nắm lấy tay chị ấy, chị ấy ngả người ra ghế nhìn tôi.
Chị ấy thật sự rất đẹp, tôi còn nghĩ rằng chị ấy là một thiên thần do thượng đế gửi đến, chị ấy đã bất ngờ đến với tôi vào lúc tôi khó khăn nhất trong cuộc đời, cho tôi sự ấm áp và hy vọng vào cuộc sống.
Hôm sau, tôi bị chị ấy gọi dậy, chị ấy rút trong túi ra một xấp tiền và nhét cho tôi, khoảng ba nghìn.
"Chị, chị làm sao vậy? Tôi không thiếu tiền đâu. Lần trước chị đưa cho tôi 20000 tệ, tôi còn chưa động vào." Tôi vội vàng từ chối, nhưng chị ấy giả vờ giận dỗi nói: “Cho cậu thì cậu cứ nhận đi, một đứa trẻ lớn như cậu, đã đến lúc tiêu tiền.”
Tôi nói tôi không nhận, chị ấy không dễ dàng kiếm được tiền; tôi vẫn nhớ rằng nhiều năm trước, chị ấy đã đích thân đến công trường xây dựng để quảng cáo, việc này rất vất vả và nguy hiểm.
chị ấy nói rằng: "Cậu phải nhận tiền, còn không nữa thì cậu có thể sử dụng tiền để học lái xe, lấy bằng lái xe hay gì đó."
Tôi xấu hổ nói: "Thi mấy cái đó để làm gì? Tôi còn không đủ tiền mua xe nữa."
“Đồ ngốc!” Chị ấy gõ vào đầu tôi và nói: “Đợi đến khi tốt nghiệp, tôi mua cho cậu một chiếc được không?”.
"Không! Tôi không cần..." Tôi bị chị ấy làm cho giật cả mình, xe đắt tiền như vậy, đánh chết tôi cũng không dám nhận, chưa kể còn không dễ dàng với chị ấy, tên khốn nạn ấy còn liên tục đòi tiền của chị ấy. Tôi nói: "Chị mà như vậy, tôi sẽ giận đó."
Cô che miệng cười, "Được rồi, tôi không mua cho cậu là được rồi chứ gì? Nhưng phải thi bằng lái xe. Sau này tốt nghiệp, cậu có thể lái xe của tôi, đưa tôi đi làm, đúng không? Tôi ghét nhất là lái xe, mệt chết được."
Vừa nói, chị ấy vừa đưa tay ra và lặng lẽ nhét tiền vào túi tôi, tôi bị chị ấy khiến cho bây giờ không biết phải nói gì.
Buổi sáng chị ấy chở tôi đi học, khi xuống xe tôi vẫn hơi lo lắng nên hỏi chị ấy " Có thực sự ổn không? có vấn đề gì. Nếu tên khốn đó tìm chị, nhất định phải gọi cho tôi!"
Cô cười nói: "Xuống xe đi tôi không sao, chỉ cần ông ta tỉnh rượu là sẽ không như vậy; nếu không thì ... không thì thôi lần đầu tiên của tô, sẽ không phải là em, đúng không. "Chị ấy ngại ngùng, đôi má ửng hồng, không dám nhìn tôi.
Tôi nói: "Chị, chị phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu chị gặp rắc rối, phải gọi cho tôi ngay!"
“Ừa, giữ liên lạc!” Cô đặt tay lên tai, làm động tác gọi điện thoại, sau đó lăn cửa sổ lên, đạp ga và đi mất.
Tôi đứng ở cổng trường và nhìn chị ấy rời đi, mặc dù chị ấy nói vậy nhưng tôi vẫn khá lo lắng; có lẽ yêu ai đó, thì sẽ có loại cảm xúc này; khi không gặp, luôn lo lắng bồn chồn, vì sợ đối phương xảy ra chuyện.
Trở lại trường, tôi bắt đầu chuẩn bị thi lại, bởi vì tôi không tham gia kỳ thi cuối năm ngoái, cho nên tiếp theo nhất định phải nỗ lực. Buổi chiều, tôi đến trường dạy lái xe đăng ký, chị Bạch kêu tôi thi bằng lái, chuyện này không thể để lỡ.
Sau khi đăng ký, tôi muốn gọi cho chị ấy, mới chỉ xa nhau có nửa ngày, nhưng tôi không thể ngừng nhớ chị ấy.
Nhưng gọi không được, chị ấy trực tiếp cúp máy, lúc đó lòng tôi chùng xuống, tưởng chị ấy có gì đó chuyện rồi.
Tôi muốn gọi lại, nhưng chị ấy nhắn lại rằng: "Đang họp, nói chuyện sau."
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, chị ấy không sao, là tôi lo lắng quá rồi.