• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi vội nói: "Đúng lúc có việc bận, tối nay sẽ qua." 

Hình như cô ta chờ đến sốt ruột rồi, rất mực khao khát nói: "Bé cưng, chị đã chờ đến gấp lắm rồi, em nhanh qua đây để có được không?" 

Tôi nói: "Chị đừng vội, chỗ tôi bên đây thật sự có chuyện, tối nay nhất định sẽ qua." Người kia lại đáp: "Vậy được, em nhanh lên một chút, sức chịu đựng của chị đây có giới hạn" 

Cúp máy, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc quay trở lại, chị Bạch bên này lại kinh ngạc hỏi tôi: "Nhanh thế đã xong rồi sao?" 

Tôi nói: "Đi tới nửa đường lại không muốn đi nữa, chợ này nhiều người như vậy, đi vào đó ước chừng cũng phải xếp hàng" 

Chị Bạch tranh thủ nhắc tới nguyên liệu đã mua nói với tôi: "Ô, vậy chúng ta nhanh về nhà đi, cậu nhịn lâu sẽ không xong đâu." 

Dáng vẻ đó của chị ấy thật đáng yêu, tôi nhìn chị ấy, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy đau xót. 

Chợ này cách nhà chị Bạch không xa, lúc vào trong nhà, tôi giả vờ đi lên nhà vệ sinh. 

Lúc ra ngoài, chị Bạch đang rửa rau trong bếp. Tôi lập tức đi qua thái rau, chị ấy hỏi tôi: "Cậu biết thái không? Đừng thái trắng tay đó." 

Tôi cố ý liếc nhìn chị ấy, động tác thái khoai tây này ngay cả nhắm mắt cũng thái được. Lúc đầu chị ấy còn lo lắng, sau đó trực tiếp sợ ngây người. 

"Vương Minh Trí, vậy cũng được luôn sao? Động tác lại lợi hại như thế à?" Chị ấy lay lay tay tôi, dáng vẻ giống hệt như học sinh tiểu học, vô cùng sùng bái nhìn tôi. 

 

Tôi nói: "Ông nội tôi trước đây là đầu bếp, mỗi lần chỗ của chúng tôi có tiệc gì cũng đều mời ông nội đi nấu. Lúc bé nhà tôi nghèo, vì có thể đủ ăn ba bữa nên tôi đã đi theo ông nội, cùng tới chỗ tiệc của người ta. Qua thời gian dài cũng học được thành thạo vài món ăn." 

Lúc tôi đang nói, chị Bạch cũng ngơ ngác nhìn tôi, sau đó nhân lúc tôi không để ý lại ôm lấy tôi từ phía sau. Đôi tay trắng trẻo đan vào trước ngực của tôi, rất dịu dàng nói: "Minh Trí, lúc cậu còn bé nhất định đã trải qua rất nhiều đau khổ rồi nhỉ? Nói với chị được không, chị muốn nghe." 

Chị nói thế khiến tôi cảm động, suýt chút đã không kìm được nước mắt. Bởi vì, khi một cô gái muốn biết được tất cả mọi thứ mà bạn đã trải qua trước đó, điều đó chứng tỏ cô ấy hoàn toàn yêu bạn. 

Nhưng mà tôi có quyền được yêu chị không? Lại có lúc, tôi đã muốn leo lên giường của người khác, lén lút làm những chuyện bẩn thỉu sau lưng chị ấy. Vừa nghĩ tới đây, phía trước ngực tôi giống như có một cái dùi, không ngừng đâm vào trong tim cảm thấy đau nhói. 

Ngày đó, tôi làm rất nhiều món ăn, nắp nồi nhấc lên tỏa ra một cỗ mùi vị thơm lừng, chỉ trong chốc lát đã lan tỏa khắp nhà bếp. 

Còn chưa bưng ra món lẩu, chị Bạch đã không chờ được mà nếm thử một miếng trước, lại rất kinh ngạc nói: "Ngon! Ngon hơn cả ở quản." Tôi nghe thế bèn cười, miệng của chị ấy thật ngọt, sau đó còn khẽ hôn tôi. 

Tôi dọn thức ăn ra, vừa định ngồi vào bàn ăn lại cảm nhận điện thoại trong tủi reo lên. Chị Bạch ở ngoài dọn bát đũa, tôi tranh thủ nghe máy: "Chị chờ một lát nữa, tôi bên đây hết bận rồi sẽ qua." 

ở đầu dây bên kia, Trần Phương vô cùng tức giận nói: "Con mẹ nó, rốt cuộc là cậu có tới hay không? Không phải là tới chỗ con nhỏ họ Bạch đó chử, tách không nổi à? Vương Minh Trí, tôi cho cậu biết, từ trước tới giờ chỉ có người khác chờ tôi thôi. Cho cậu thêm năm phút nữa, nếu không tới, cậu biết hậu quả rồi đó." 

Nói xong, cô ta lập tức cúp máy, sắc mặt của tôi cũng vô cùng khó coi. Chị Bạch đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng bếp, ngó đầu qua hỏi tôi: "Ai vậy?" 

Tôi giật mình cất điện thoại đi, đáp: "Không... Không có ai cả." 

Chị ấy nhíu mày hỏi: "Vừa nãy là ai gọi cho cậu vậy? Lấm la lấm lét." 

Tôi không có nhìn chị ấy, chỉ cúi đầu nói: "Một người bạn học, nói là ngã bệnh, muốn nhờ tôi qua đó chăm sóc một chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK