• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Đôi cẩu nam nữ ăn hiếp tôi

Những ngày tiếp theo, tôi vẫn luôn ở trong trường để lên lớp và học bằng lái xe.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là vậy mà tôi lại tình cờ gặp phải bạn gái cũ khi tôi đang học lái xe ở trường dạy lái xe.

Cô ta tên là Ôn Mẫn Chi, đã ở bên cạnh tôi từ nhỏ cho đến lớn trong một ngôi làng, trông rất xinh đẹp, ít nhất là trước khi tôi biết chị Bạch cô ta là người đẹp nhất trong trái tim tôi.

Sau vài tháng không gặp, cô ta đã thay đổi rồi, trở nên lẳng lơ hơn, cô ta mặc một chiếc áo phông xẻ sâu, để lộ ra bộ ngực không thể xem là quá lớn, phần thân dưới mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, hận không thể để lộ nội y ra ngoài.

Cô ta nhìn thấy tôi đến học lái xe thì rất ngạc nhiên, còn có chút khinh thường, hình như có ý là một người nghèo như tôi, lấy đâu ra tiền học lái xe ô tô? Tôi cũng rất hận cô ta nên lạnh lùng nhìn cô ta một cái, cô ta hổ thẹn trong lòng, nhanh chóng chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

Sau đó, chúng tôi xếp hàng đi tập xe, cô ta xếp trước mặt tôi, mỗi khi bước xuống xe, cô ta vừa cong mông là tôi đã có thể nhìn thấy nội y màu đỏ. Cô ta thật sự rất là phóng túng, phụ nữ bị đàn ông khai phá rồi rốt cuộc rất khác biệt, toàn thân toát ra một sự lẳng lơ.

Khi chúng tôi đang nghỉ ngơi trong chòi nghỉ mát của trường dạy lái xe, cô ta ở bên cạnh không ngừng gọi điện thoại.

“Chồng ơi, em yêu anh đến chết mất!”

“Chồng, trưa nay chúng ta ăn gì?”

“Chồng à, lát nữa anh lái xe qua đây đón em nha.”

...

Cô ta gọi thì gọi đi? Còn cố ý hay vô ý liếc tôi một cái, mẹ nó, cô gái này cũng không phải là ai, đã lừa dối rồi còn giả bộ, làm như là ông đây sẽ ghen vì cô ta vậy.

Trong lòng tôi khá là ngột ngạt, vừa nghĩ tới cô ta đã cho tôi mọc sừng, tôi rất muốn đánh người, bây giờ cô ta vẫn như thế này, tại sao trước đây tôi lại không phát hiện ra cô ta hèn hẹ đến như vậy chứ?

Sau đó, cô ta đi tập xe, học cách lùi xe và đậu xe, tôi kìm nén cơn giận bước tới, thản nhiên nhìn phần đuôi xem và nói: “Xuống, xuống, sang trái, xuống!”

“Ầm!”

Phần đuôi xe va vào bồn hoa.

Cô ta chạy nhanh ra khỏi xe, hốt hoảng nhìn phần đuôi xe rồi tức giận chỉ vào tôi: “Anh!”

“Huấn luyện viên, xảy ra tai nạn xe rồi, mau đến xem đi!” Huấn luyện viên đang hút thuốc ở phía xa, vừa nghe nói có tai nạn liền chạy sang.

“Lái xe kiểu gì vậy? Mắt của cô mọc ở mông à?” Huấn luyện viên vứt tàn thuốc, mắng cô ta té tát.

Trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, ai bảo cô ta giả tạo, đây chính là quả báo!

Sau khi bị huấn luyện viên mắng, mắt cô ta đỏ hoe, khi đi đến bên cạnh tôi, cô ta tức giận liếc nhìn tôi: “Vương Minh Trí, anh đúng là không biết xấu hổ!”

Tôi quay sang nhìn cô ta nói: “Tôi không biết xấu hổ sao? Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ! Ai là người phản bội tình yêu? Ai mới là người đi lăng nhăng với những người đàn ông khác sau lưng bạn trai của mình vậy hả?”

Sau khi bị tôi vạch mặt, cô ta cũng tức giận rồi: “Một người đàn ông không có bản lĩnh bị cắm sừng thì cũng đáng đời!”

Mẹ nó, cô ta còn có thể tự tin thẳng thừng nói ra những điều như vậy, tình cảm hơn mười năm giữa chúng tôi cuối cùng lại đi đến kết cục này, tôi thực sự rất buồn, vô cùng đau buồn, tại sao ban đầu tôi lại mù quáng qua lại với loại phụ nữ này lâu như vậy chứ?

Lúc đó rất nhiều học viên đều nhìn chúng tôi, tôi cũng lười chấp nhặt với cô ta, cô ta không cần mặt mũi, nhưng tôi cần. Tôi liền phớt lờ cô ta, quay người trở lại chòi nghỉ mát.

Suốt buổi sáng, chúng tôi cũng không thèm nhìn mặt nhau nữa, nhưng cũng có một vài người đàn ông rỗi hơi, nhìn chằm chằm vào đôi chân trắng nõn của cô ta. Trong lòng tôi thầm nghĩ mẹ nó đã bị người ta làm nát rồi, có gì đáng để nhìn chứ?

Sau đó, chị Bạch gọi cho tôi, tâm trạng của tôi tốt lên.

“Vương Minh Trí, đang làm gì vậy?” Chị ấy rất vui, vừa gọi cho tôi đã cười rồi.

“Học lái xe, sau này tiện việc đón chị tan ca, làm tài xế cả đời cho chị.” Tôi cười nói với chị ấy.

Chị Bạch rất vui, nói rằng: “Đó là chuyện chắc chắn rồi, tan ca còn phải đi mua đồ ăn, đón con đi học, vào cuối tuần cả gia đình ba người còn phải đi công viên giải trí chơi nữa chứ. Minh Trí, em học hành chăm chỉ nhé, chị sẽ chờ cho đến ngày hôm đó.”

Nghe chị ấy nói như vậy, tôi khích động suýt bật khóc: “Chị Bạch, chúng ta thực sự có ngày đó sao?”

Chị Bạch lại nói bằng giọng điệu trẻ con: “Minh Trí, nhân lúc Trúc Lam không có ở đây, cậu có thể nói “tôi yêu chị” được không?”

Giọng nói của chị ấy rất bẽn lẽn, cảm thấy có hơi xấu hổ, tôi liền trêu chọc chị ấy nói là: “Vậy thì chị nói trước đi, chị nói chị yêu tôi, chị nói trước thì tôi sẽ nói.”

“Cậu thật là xấu xa đấy!” Giọng nói của chị ấy rất ngọt ngào, lí nhí nói nhỏ: “Em yêu anh...”

Tôi cũng ngay lập tức nói nhỏ: “Bạch Vân Y, anh cũng yêu em!”

Cô ấy vội quay đáp lại tôi: “Cái gì? Chị không nghe thấy, nói lại một lần nữa đi.”

Tôi nói: “Tại sao chị lại xấu như vậy? Đã nói là yêu chị rồi mà còn giả vờ không nghe thấy.”

Nhưng vừa nói dứt lời, không biết từ lúc nào Ôn Mẫn Chi đã lén đến bên cạnh tôi, còn nói vào điện thoại: “Minh Trí, anh yêu à, anh đang gọi cho ai vậy?”

Tôi giật mình, vội vàng che điện thoại lại, nhưng chị Bạch đã nghe thấy mất rồi, chị ấy vô cùng không vui hỏi tôi: “Vương Minh Trí, người đó là ai vậy? Tại sao lại có phụ nữ ở bên cạnh cậu? Cậu có quan hệ gì với cô ta?”

“Chị, không phải đâu, tôi không quen biết cô ta.”

“Vương Minh Trí, đồ khốn nạn!” Chị Bạch nhanh chóng cúp máy.

Cầm điện thoại, tôi hung hăn đứng dậy, tức giận nhìn Ôn Mẫn Chi, nhưng cô ta lại đắc ý ngồi xuống, tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan gì đến bản thân mình.

Người phụ nữ này thật sự rất đê tiện, nhưng bây giờ không phải lúc nổi giận, tôi không thèm quan tâm đến cô ta, nhanh chóng gọi cho chị Bạch để giải thích, nhưng gọi hồi lâu chị ấy vẫn không không trả lời, cuối cùng còn tắt máy.

Trong lòng tôi cực kỳ sốt ruột, chị ấy không nghe điện thoại, tôi cũng không dám nghỉ học, tôi gọi cho Trúc Lam, cô ấy nói thẳng với tôi rằng cô ấy đang bận việc ở công ty, có chuyện gì thì nói sau.

Tôi gần như sắp phát điên, cả buổi sáng không thể tập lái xe được.

Buổi trưa, bạn trai của Ôn Mẫn Chi đến, lái một chiếc Audi màu đen, khá là thu hút sự chú ý.

Ôn Mẫn Chi nhìn thấy xe, lập tức đứng lên, vừa vẫy tay vừa lớn tiếng gọi: “Chồng à em ở đây này.”

Cô ta gọi như vậy, tất cả học viên ở xung quanh đều nhìn về phía cô, có người còn nhỏ giọng bàn tán: “Bạn trai của cô gái này thật là giàu có, còn đi xe Audi nữa!”

Lúc đó, Ôn Mẫn Chi rõ ràng là đắc ý đến chết mất, cô ta bước đến trước xe, cố tình gọi bạn trai của cô ta xuống, quay người lại nói: “Chồng à, đây là các bạn học đã cùng học lái xe với em, đã chiếu cố em rất nhiều.”

Bạn trai của cô ta có ngoại hình trung bình, dáng người cũng không quá cao, đeo một cặp kính cận, khiến cho người ta có cảm giác là một tên nhã nhặn bại hoại. Hoặc cũng có thể là chỉ mình tôi nghĩ như vậy, dù sao thì anh ta cũng đã cướp mất bạn gái cũ của tôi, trong lòng ít nhiều cũng có chút thù hận.

“Ồ, xin chào!” Bạn trai của cô ta như một người lãnh đạo vẫy tay chào chúng tôi, khi nhìn thấy tôi, anh ta đột nhiên sửng người ra một lúc, sau đó mỉm cười nói: “Đúng rồi, anh là đồng hương của Mẫn Chi đúng không? Tại sao anh cũng học lái xe ở đây? Mẫn Chi nói là gia đình anh khá nghèo, mẹ lại mắc bệnh nan y, tâm của anh cũng to thật đấy, vậy mà còn có thể nhớ đến việc học lái xe.”

Mẹ nó, quả đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà, loại như Ôn Mẫn Chi, bạn trai của cô ta không phải là thứ tốt đẹp gì, vậy mà lại ngấm ngầm nói bóng gió tôi.

Tôi nghiến răng nói: “Tôi thế nào thì đó cũng là việc riêng của tôi, không cần anh phải nói ra nói vào.”

Anh ta khinh khỉnh cười nói: “Chà, tại tôi nhiều lời, nhưng nhà anh nghèo như vậy, thi được bằng lái xe thì cũng không mua nổi xe đâu. Nhân tiện, tôi nghe Mẫn Chi nói năm ngoái anh đã thôi học, anh thi bằng lái xe không lẽ là muốn làm tài xế taxi đó chứ?

Nghe cái tên khốn nạn này nói móc tôi, Ôn Mẫn Chi cũng chưa hả dạ, cô ta còn cố ý nói: “Chồng, lúc chúng ta mua chiếc xe này chắc cũng khoảng ba trăm nghìn đúng không? Còn cái biển số 2233 này, lúc làm hình như cũng tốn vài nghìn!”

Nghe cô ta nói vậy, những người xung quanh lại bắt đầu xôn xao bàn tán, đặc biệt là những cô gái cứ thì thầm to nhỏ: “Bạn trai cô ta giàu quá, còn trông đẹp trai như vậy, vừa nhìn đã đúng là kiểu mà tôi thích.”

Tôi không nói nên lời, anh ta đẹp trai ở chỗ nào? Có tiền là đẹp trai à? Cái thói đời này thật sự khiến người ta không nói nên lời.

Ôn Mẫn Chi lại nói: “Chồng à, hôm nay em học cách lùi và đậu xe, anh cho em lái chiếc xe của chúng ta luyện tay nghề được không? Xe của trường dạy lái khó lái quá.”

Bạn trai cô ta sửng sốt, khẽ nhíu mày một lát rồi nói: “Vậy em lái chậm một tí, đừng có va quẹt đấy.”

“Ừm! Chồng em yêu anh đến chết mất!” Ôn Mẫn Chi hôn thật mạnh vào má anh ta, rồi nói với chúng tôi: “Mọi người cứ xếp hàng chờ tập từ từ, tôi sẽ không chen chúc một chiếc xe với mấy người nữa.”

Trên tay cô ta cầm chìa khóa, vặn vẹo mông, lẳng lơ muốn chết! Tôi nhìn thấy cô ấy thật hèn hạ như vậy, thật sự rất muốn dùng roi quất cô ta!

Nhưng cô ta còn chưa kịp lên xe thì một chiếc Maserati màu đỏ bất ngờ lao thẳng vào sân tập lái xe, do chạy quá nhanh và chiếc Audi màu đen lại chặn ngang đường, chiếc Maserati phải phanh gấp.

Ngay sau đó, chị ấy hạ cửa kính ô tô xuống, quát ra bên ngoài: “Chiếc xe rách ở phía trước là của ai vậy? Tấp sang một bên cho tôi!” Chị Bạch đeo kính râm giận dữ chỉ vào chiếc Audi, rõ ràng là bá đạo đến chết mất, sau đó chị ấy nhìn thấy tôi liền tháo kính râm ra mắng tôi: “Vương Minh Trí, cái đồ khốn kiếp, vậy mà cậu lại lăng nhăng với những cô gái khác sau lưng tôi, tôi… tôi hận cậu!”

Chị ấy thực sự đã khóc rồi, răng cắn chặt môi, đôi mắt uất ức và tức giận.

Những học viên xung quanh, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của chị Bạch, mẹ nó tất cả đều sững sờ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK