Tôi hơi ngại ngùng nói: "Chị, đồ này có hơi trưởng thành quả không? Tôi là học sinh, mặc cái này có hơi không hợp lắm."
"Có gì mà không hợp?" Chị Bạch lập tức trợn mắt nói: "Còn có mấy tháng thôi cũng đã thực tập rồi, không thể mặc mấy kiểu quần áo thể thao Adidas đó được, ấu trĩ lắm!"
Nói xong, chị ấy lại lấy quần tây và giày da đưa cho tôi mặc vào, nhìn xem kết quả. Tôi làm sao dám làm phật ý của chị ấy, cũng nhanh chóng đi thay đồ. Lúc mang giày da xong, chị ấy còn ngồi xuống thắt dây giày cho tôi. Đảm anh em trong ký túc xá nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa ngất luôn tại chỗ.
.
11
Sau khi mặc xong, chị Bạch vô cùng hài lòng nói: "Ừm, rất đẹp trai, có nét rất giống với minh tinh Song Seung-heon của Hàn Quốc, khí chất cũng tương đồng"
Kỳ thực tôi cũng có chút giống thế, đảm anh em trong ký túc xá còn hay cười trêu tôi, nói là "Song Seung-heon phiên bản nông thôn" nữa.
Chị Bạch lấy điện thoại di động ra, hai mắt sáng lên ôm lấy cánh tay của tôi: "Nào anh chàng đẹp trai, cùng chụp hình nào!" Chị ấy giơ điện thoại lên "tạch" một cái. Sau đó cũng kêu tôi lấy điện thoại của mình ra chụp một tấm, còn bảo tôi cài làm hình nền điện thoại.
Tôi cài hình nền xong, lại lập tức điều chỉnh chế độ rung, chị Bạch rất hài lòng mà nói: "Được rồi, đi thôi, chị dắt cậu đi ăn cơm."
Tôi ngó xem thời gian trong điện thoại, đã hơn sáu giờ chiều rồi, cũng không hẳn là quá muộn. Tôi nhắm mắt làm ngơ, cùng chị ấy đi xuống lầu.
Tôi nói: "Chị, vẫn đến căn tin của bọn tôi ăn cơm hả?"
Chị ấy đắc ý nói: "Không có đâu, chị dắt cậu ra ngoài ăn."
Tôi hơi sửng sốt, cũng hỏi người kia: "Không phải chị không cho tôi ra ngoài sao? Dù sao Lư Mạnh... Chị biết mà."
Chị Bạch lái xe, ngâm nga nói: "Chuyện của cậu, chị đã nói với bố để ông ấy xin tha với Lư Mạnh rồi, còn nói cậu là em họ của chị. Ông ta ít nhiều gì cũng nể mặt bố của chị, Lư Mạnh còn nói chỉ cần giữa chúng ta không có gì thì ông ta sẽ không tiếp tục làm khó dễ cậu. Còn nữa, ông ta sắp ra nước ngoài học tập rồi, tầm nửa năm lận, cậu không cần lo lắng quá."
Tôi cũng gật đầu, thực ra tôi đã biết chuyện đó lâu rồi. Tôi lại hỏi chị Bạch: "Chúng ta sẽ đi đầu ăn đây?"
Chị ấy ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Đúng rồi Minh Trí, không phải cậu biết nấu ăn sao? Đi mua nguyên liệu với chi, chúng ta về nhà tự mình nấu, chi muốn ăn đồ ăn câu nấu."
Nghe chị ấy nói thế, lập tức tôi cũng có chút khó xử. Trần Phương còn ở bên kia chờ tôi, nếu như tôi tới muộn thì e là sẽ gặp rắc rối, bèn nói: "Chị mình tới nhà hàng ăn đi, nấu cơm phiền phức lắm."
Thế nhưng người kia lại đáp: "Có gì phiền phức đầu? Người như cậu chẳng biết lãng mạn gì cả. Hai người cùng nhau mua nguyên liệu, cùng nấu ăn, cùng ăn cơm, đẹp đẽ xiết bao! Đây chính là chuyện mà vợ chồng đều làm, cậu không muốn làm cùng với chị à? Chị luôn muốn, nằm mơ cũng muốn." Chị ấy nói xong, khóe miệng còn nở nụ cười hạnh phúc. Tôi nhìn đến ngơ ngẩn, thật sự rất không muốn phá hủy chuyện tốt như thế này.
Chị Bạch lái xe đưa tôi tới chợ nông sản, chị ấy rất hưng phấn, kéo tôi xuống xe nói: "Cậu không biết đâu, chị rất hiếm khi tới mấy chỗ như thế này, thật náo nhiệt! Minh Trí, chờ khi cậu ra trường rồi thì ở cùng với chị, chúng ta mỗi ngày đều tới đây mua thức ăn được không?"
Tôi mím môi, thật sự rất đồng tình với chị ấy. Thế nhưng, tôi có thể làm được sao? Trần Phương sẽ bỏ qua cho tôi sao? Tôi nghĩ ngợi trong lòng, Trần Phương khôn khéo như vậy, người phụ nữ thông minh lanh lợi đó dù có lấy được bản ghi chép cũng sẽ không giao cho tôi. Đó chính là nhược điểm mà cô ta nắm thóp tôi, sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi.
Chị Bạch thấy tôi không nói gì, lại nũng nịu: "Có được không vậy? Cậu sao thế hả?"
Tôi phình cái mũi, ngẩng đầu thở phào một cái: "Được, chị, mỗi ngày tôi sẽ đều tới đây với chị, chúng ta sẽ sống cùng với nhau."
Khuôn mặt của chị ấy lập tức đỏ ửng, vội vàng cúi đầu xuống nói: "Thẳng thừng như vậy, ai muốn sống cùng với cậu chứ, mơ đẹp quá ha."
Chúng tôi đi vào trong chợ, chị ấy giống như con gái của gia đình chủ cả vậy, chọn món này rồi lựa món kia, xinh đẹp không chịu được.
Sau đó, tôi cũng lại tập trung đi chợ, trả giá cùng với chị ấy, hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc của cả hai.
Thế nhưng lúc đã mua xong nguyên liệu, điện thoại trong túi tôi lại rung lên. Khoảnh khắc đó, tôi như trong mơ tỉnh lại, trái tim cứ như bị đâm một cái, toàn thân đau buốt đến nổi da gà.
"Chị, tôi đi vệ sinh chút, chị ở đây chờ tối nha."
"À, đi đi, chị ở đây chờ"
Chị ấy phất tay, tôi nhanh chóng tìm một nơi khuất bóng người kia mà nhận điện thoại.
Trần Phương bực dọc hỏi tôi: "Sao còn chưa tới?"